[justify]Hầu hết các vị vua đều phải dùng xuân dược mới đủ sức “hưởng thụ” gái đẹp trong tam cung lục viện. Và loại thuốc này đã giết chết khá nhiều quân vương. Xuân dược là các loại thuốc tăng cường ham muốn cũng như khả năng cương dương của nam giới.[/justify]
[justify]Minh Thế tông (1507 - 1567), tên thật là Chu Hậu Thông, thụy hiệu Túc đế, miếu hiệu Thế Tông là vị hoàng đế thứ 12 của nhà Minh trong lịch sử Trung Hoa. Chu Hậu Thông cai trị từ năm 1521 tới năm 1567 với niên hiệu Gia Tĩnh.[/justify]
[justify]Sử sách chép lại rằng, trong thời gian Minh Vũ tông Chu Hậu Chiếu trị vì, tuy phi tần rất nhiều nhưng chẳng ai sinh con. Đến năm 1521, khi sắp chết thì Vũ tông đã nói chuyện với thủ phụ Dương Đình Hòa để chỉ định em họ mình là Chu Hậu Thông lên kế vị. Năm 1521, Chu Hậu Thông được Dương Đình Hòa triệu về kinh và lên ngôi, lấy niên hiệu là Gia Tĩnh.[/justify]
Ảnh minh họa.
[justify]Tuy Gia Tĩnh lên ngôi lúc mới 15 tuổi và chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng nhờ có Dương Đình Hòa nhiếp chính, Gia Tĩnh đã vạch ra tới 20 tội lỗi của Minh Vũ tông, có ý chê anh họ mình bạc nhược, không biết cai trị đất nước.[/justify]
[justify]Ngay sau đó Gia Tĩnh đã thực hiện hàng loạt những cải cách mới. Mâu thuẫn xã hội dần dần được xoa dịu. Triều chính đổi mới. Quốc khố được tăng dần. Dân chúng ấm no, hạnh phúc. Tuy nhiên khi ở ngôi chưa được một năm, Gia Tĩnh đã có mâu thuẫn với Dương Đình Hòa nên từ đó không ai thèm coi chính sự, khiến triều chính hết sức u ám. Gia Tĩnh bắt đầu làm theo Minh Vũ Tông, trọng dụng gian thần, tin tưởng hoạn quan, ăn chơi xa xỉ, chính sự từ đó lại nát như cũ.[/justify]
[justify]Thế nhưng sau này, Gia Tĩnh còn là kẻ hoang dâm vô độ. Ông cho bắt hàng loạt những mỹ nữ trong hoàng tộc và cả thường dân đem về. Theo ghi chép của Minh Hội Yếu, một bộ sách 80 quyển ghi chép về điển chương nhà Minh thì Hoàng đế Chu Hậu Thông từ khi lên ngôi cho tới khi từ giã cõi trần thực hiện rất nhiều lần tổ chức các đợt tuyển mỹ nữ. Các cô gái xinh đẹp trên khắp cả nước có độ tuổi thấp nhất là 11 tuổi và cao nhất không quá 16 tuổi đều phải tham gia các đợt tuyển chọn này.[/justify]
[justify]Vì sao Chu Hậu Thông lại bất chấp quy chế của tổ tiên mình để tuyển chọn những thiếu nữ còn quá trẻ như vậy vào cung phục vụ? Nhiều người nói rằng, nguyên nhân là do Chu Hậu Thông tin vào các loại xuân dược và thuốc trường sinh bất lão của bọn đạo sĩ.[/justify]
[justify]Kẻ đạo sĩ đã dâng bài thuốc xuân tình kia là Đào Trọng Văn. Hắn vốn là một tên quan coi kho, họ Đào không ai biết tới nhờ “phương thuốc” này mà được trọng dụng. Tuy nhiên, theo các lương y đông y hiện nay thì thứ được xem là “xuân dược” này hoàn toàn không có tác dụng với chuyện phòng the, vô dụng với sức khỏe, thậm chí còn gây chết người.[/justify]
[justify]Theo đó, kinh nguyệt lần đầu tiên của các cô gái trẻ có thể dùng làm nguyên liệu để luyện thuốc tráng dương. Vì vậy Chu Hậu Thông đã cho tuyển những cô gái có độ tuổi trước khi phát dục để các đạo sĩ có thể có một nguồn nguyên liệu luyện đan dồi dào. Nhiều cô gái chưa tới tuổi dậy thì còn bị bọn đạo sĩ hạ lệnh dùng thuật thúc kinh để có nguyên liệu làm thuốc.[/justify]
[justify]Theo tương truyền thì phương thuốc bí truyền “hồng diên hoàn” của họ Đào bày cho Minh Thế Tông cực kỳ quái dị. Theo đó, nguyên liệu số một để chế “Hồng diên hoàn” là kinh nguyệt lần đầu của phụ nữ (hồng diên) đựng trong những vật dụng bằng kim loại rồi cho thêm sương đêm, ô mai vào, sau đó đem sắc bảy lần. Sau khi đã sắc bảy lần những loại nguyên liệu đó lại cho thêm trầm hương, chu sa, nhựa thông… rồi luyện bằng lửa, cuối cùng mới cô đặc lại chế thành thuốc viên để dùng.[/justify]
[justify]Nhờ có “thuốc bí truyền” và miệng lưỡi dẻo hoạt, họ Đào rất biết cách dùng những lời lẽ kích động thú tính dâm dục trong con người Minh Thế Tông. Chính vì thế vị vua tham mê nhục dục này dù lúc đó đã ngoài 50 tuổi, sau khi uống thuốc của họ Đào có thể mây mưa với cung tần mỹ nữ liên tục tùy theo ý muốn, cả ngày lẫn đêm. Nhờ dâng được loại thuốc quý giúp Minh Thế tông trở thành “anh hùng” trên giường mà được trọng dụng.[/justify]
[justify]Phương thuốc của họ Đào quả là hiệu nghiệm, nó biến ông vua ở tuổi ngũ tuần bỗng trở nên đầy “bản lĩnh”, có thể “ban ơn mưa móc” liên tục cho các cung tần mỹ nữ cả ngày lẫn đêm. Và để giữ “phong độ” như thế, nhà vua phải liên tục dùng thuốc kích dục. Từ đó, Minh Thế Tông càng sao nhãng công việc triều chính, thậm chí còn làm rối loạn cả trật tự hậu cung.[/justify]
[justify]Luật thời đó ghi rõ, cung nữ sau khi được nhà vua ngự hạnh, sáng hôm sau sẽ phải tới báodanh để tạ ơn và sẽ được nhà vua ban cho danh hiệu. Nhưng Thế Tông đã ngự hạnh loạn xạ, không kể ngày đêm nên việc tạ ơn và ban thưởng không sao thực hiện được. Bao nhiêu tinh huyết ở tuổi xế chiều bị vắt kiệt vào những cuộc mây mưa. Và chỉ 9 năm sau khi gặp được “thần y”, nhà vua băng hà do ngộ độc xuân dược.[/justify]
[justify]Con trai ông là Minh Mục tông thừa kế ngai vàng, cũng thừa kế luôn cả thói hoang dâm của bố cùng “phương thuốc thần” kể trên. Vì lạm dụng xuân dược sớm hơn vua cha nên Mục tông cũng chết sớm hơn, sau 6 năm ngồi trên ngai vàng, hưởng dương 36 năm.[/justify]
[justify]Tuy nhiên, có một sự thật là thứ “hồng diên hoàn” kia chỉ là uế trọc, vô dụng, cái chính là kẻ đạo sỹ đã có những lời lẽ kích động thú tính dâm dục trong con người Minh Thế tông.[/justify]
[justify]Trong cuốn “Hậu cung nhà Thanh” có viết: “Tiếp mệnh thần đan” tuy được một số nhà luyện đan và nhà dưỡng sinh suy tôn hết mức nhưng trên thực tế tác dụng của nó lại không được thần kỳ như mong đợi”. Vì thế mà tới thời nhà Thanh, chẳng thấy còn mấy ai để ý tới loại thần dược này nữa. Đối với loại nguyên liệu “hồng diên”, Lý Thời Trân – nhà dược học nổi tiếng cuối thời Minh - đã thẳng thắn bác bỏ.[/justify]
[justify]Trong sách “Bản thảo cương mục”, ông viết rằng: “Kinh nguyệt là thứ không sạch sẽ, bọn phương sĩ dùng tà thuật để tô vẽ, coi đó là loại thần dược bí truyền. Nhiều kẻ ngu muội đã tin theo những điều vô căn cứ đó nên mới đưa thứ uế trọc này vào người, làm cho âm dương khí huyết bị thương tổn, sinh ra đủ thứ bệnh tật, đâu có biết rằng, đó là thứ người quân tử cần phải tránh xa”.[/justify]
[justify]Các nghiên cứu về sau cũng đã khẳng định, trong “hồng diên” cũng như kinh nguyệt của phụ nữ không chứa các chất có tác dụng hồi xuân cũng như những chất đặc biệt có tác dụng để chữa bệnh. Vì vậy, trong các sách thuốc của Đông y hiện đại không còn thấy đề cập đến “hồng diên” nữa.[/justify]
[justify]Theo nghiên cứu của y học điện đại thì máu kinh nguyệt không có giá trị gì trong việc phòng the, kích thích. Vậy nhưng không hiểu bài thuốc bí truyền của vị thần y kia có sự đặc biệt ở chỗ nào mà khiến cho sức lực của bao nhiêu năm được đốt nhanh chóng trong vòng có vài năm, kể ra cũng tài tình? Thật lạ là trong thời phong kiến và thậm chí cả bây giờ, đàn ông thường xem những gì liên quan đến kinh nguyệt của phụ nữ là dơ bẩn, thế mà hai ông vua này dám uống nó. Thế mới biết lòng tham sắc dục có thể làm con người trở nên mù quáng như thế nào.[/justify]
[justify]Sức người có hạn trong khi dục vọng vô biên, vị hoàng đế này tất yếu phải cầu viện các loại thuốc tráng dương. Nhưng loại thuốc này giúp ông ngày đêm gom sức tàn để đốt trong các cuộc hành lạc, họ chết bởi trễ nải giang sơn, không để ý đến việc triều chính, họ chết vì nghe theo lời mỹ nhân mà mất nước, chết vì say đắm mỹ nhân mà không cảnh giác gian thần những cái chết đó người đời lên án nhưng những vị vua kể trên lại là nạn nhân của thói hoang dâm vô độ, chết vì hao tinh tổn khí, chết vì mê đắm sắc dục.[/justify]
[justify]Theo Báo Hôn nhân & Pháp luật[/justify]