Có những nỗi buồn được con người, vô tình hay hữu ý, che đi, để rồi cuối cùng những thói quen, những biểu hiện trái chiều được tạo ra, hình thành những cái mặt nạ…
Chúng ta, mỗi con người đều đeo ít nhất một cái mặt nạ, hình thành ít nhất một thói quen, để che đi những khổ sở, hỗn độn, khốn đốn trong mình…
Bạn có biết những người ngủ nhiều là những người cô đơn?
Những người online suốt ngày là những người cố tìm mối liên hệ với bên ngoài qua thế giới ảo. Online để trò chuyện, giãi bày lòng mình, để quan tâm và được quan tâm từ người khác, để tỏ ra bận rộn trá hình trong khi thực sự, người đó đang một mình, không có việc gì làm, và cô độc…
Hoặc cũng có thể, online là một thói quen. Khi cô độc quen rồi, bạn có xu hướng chìm vào trong vô thức.
Người bỗng dưng nói ít lại, hay nói nhanh thường là người đang muốn giấu những bí mật.
Người cười quá nhiều để che giấu nỗi buồn đang bốc bơi nghi ngút bên trong.
Người tự mãn để che giấu tâm hồn nhạy cảm.
Người yêu đời che giấu những đêm dài nước mắt đẫm gối.
Người hạnh phúc che giấu những ngày dài khổ đau.
Người make up quá đậm che giấu khuôn mặt tự ti vì nhợt nhạt.
Người ăn mặc cầu kì che giấu khoảnh khắc tủi thân vì bị bỏ rơi trong đám đông.
Bạn có biết nội tâm con người luôn rất phức tạp và có hai mặt.
Khi người ta bé, người ta bộc lộ cảm xúc rất tự nhiên, càng lớn lên, mặt nạ càng nhiều, khối cảm xúc ấy bị nén lại, ném vỡ vụn đi, bị gồng gánh gắng gượng đến chai lì, để rồi cuối cùng, cảm xúc không còn là cảm xúc. Nó là hỗn tạp cái mớ bòng bong của: đừng buồn, đừng khóc, đừng cáu giận, hãy vui lên đi… Và đôi khi, chi để che giấu cho một tâm trạng thật, bị đè bẹp dí đến khổ sở ở tận đáy lòng.
Vì thế đừng đánh giá con người qua bề ngoài…
Đừng cảm nhận một người chỉ bằng hành động.
Đừng bắt họ từ bỏ một thói quen, dù là vô bổ, dù chỉ là gắng công tốn sức. Rất có thể những thói quen ấy xuất phát từ tâm trạng buồn thương đến chai sạn. Dùng trái tim soi xét, bạn sẽ có biện pháp. Giúp họ mở lòng mình, bạn sẽ giúp họ từ bỏ một thói quen.
Đừng hành hạ, bắt bẻ, trêu đùa một người chỉ vì họ xa lánh người khác.
Đừng cười một người chỉ vì họ cố làm mình trở nên nổi bật, chỉ là họ đang tự ti thôi, bạn biết không?
Hãy mở lòng…
Giúp một người tự kỷ trở nên hòa nhập.
Giúp những người cô đơn trở nên hạnh phúc.
Giúp những người tự ti trở nên tự tin hơn.
Bởi cuộc đời là những trái ngang.
Chẳng ai chọn được hoàn cảnh, địa vị, chọn những chuyện xảy ra trong đời mình.
Gặp buồn bã, khổ đau, chỉ cố nén lại, che giấu đi, để sống tiếp, từ đó hình thành những thói quen trong vô thức.
Để sống tiếp qua những chuỗi ngày dài đau thương.
Xã hội càng phát triển, trái tim con người càng lạnh, vì thế hãy mở lòng mình. Một chút ấm áp trong hơi thở, chút nồng nàn của trái tim, chút thật thà của khối óc, để cuộc sống đỡ chật vật, để cuộc đời, ít ra còn có những tình người, che lấp những mất mát đau thương…