Chuyện lạ 2012-02-05 03:32:42

Nguyên văn bài dự thi của người vừa lên ngôi VUA GIÓ VN năm 2012 (p1)


Tớ là Trần Tam Linh (Học sinh lớp 11, THPT Trần Phú, Hà Nội). Chuyến đi của tớ thực hiện hồi hè năm ngoái, ngay sau kì thi vào lớp 10 chỉ 1, 2 ngày. Hôm đó, tớ đang ngồi chơi game (tớ vốn là con “sâu game”) thì mẹ dúi vào tay tấm vé máy bay đi Pháp (chuyến đi này là một trong những kế hoạch của mẹ để tớ bớt “nghiện” game) - giờ bay là ngay buổi tối (tớ shock nặng). Mất một lúc lâu đấu tranh tư tưởng và quyết định “liều” đi dù chưa bao giờ tớ đi du lịch nước ngoài, và cũng chưa đi đâu mà không có bố mẹ.





Mẹ làm truyền hình và thường xuyên đi công tác ở khắp các tỉnh thành phố trong cả nước, tớ hay được “bám” theo mẹ. Cứ hết công việc là mẹ lại nán lại thêm vài ngày và hai mẹ con đi chơi. Vì thế mà hết lớp 9 tớ đã được mẹ cho đi rất nhiều nơi trong nước, nhưng chưa bao giờ tớ bước chân ra khỏi Việt Nam cả, mà lại là đi một mình tới một nơi xa xôi như Châu Âu. Mặc dù có bác – bạn thân của mẹ đón tại Pháp nhưng nói thật, tớ cũng run lắm.




Đặt chân xuống sân bay Paris, hành trình của tớ bắt đầu. Các bạn có thể nghĩ rằng có gì đáng kể đâu khi chuyến đi của tớ được bố mẹ “bao trọn gói”. Nhưng với tớ, 42 ngày trên 5 đất nước: Pháp, Anh, Đức, Hà Lan, Ý thực sự là một trải nghiệm mới lạ và đầy thú vị trong đời.





Tam Linh tại Paris








Kì 1: Làm đủ thứ nghề, gặp Madonna và đi mua túi LV.


Làm thêm đủ thứ nghề ở châu Âu


Ở nhà chẳng bao giờ phải làm việc gì, bố mẹ chu cấp cho hết nên có vẻ khó tin khi sang Pháp bằng tiền bố mẹ cho mà tớ lại còn phải đi làm thêm. Nhưng chắc chắn rằng, đó chính là một trong những trải nghiệm thú vị nhất mà tớ có được ở chuyến đi này.




Thực ra, sang đến châu Âu, tớ không đi theo tour, cũng hay tự lọ mọ đi chơi chỗ này chỗ kia một mình, đi từ nước này sang nước khác, tự chi tiêu và có nhiều thứ phát sinh, châu Âu lại đắt đỏ nên có những lần đang đi chơi thì tớ hết sạch cả tiền tiêu vặt. Khi đó, hoặc là chấp nhận quay về nhà, kết thúc sớm một ngày đi chơi, hoặc là muốn đi tiếp thì phải có tiền, để ít nhất là mua được đồ ăn, hay vé vào đâu đó…


Vụ “kiếm tiền” đầu tiên là ở Paris, ngay dưới chân tháp Eiffel. Tớ mê ngọn tháp đó lắm, có hôm sang tớ trèo lên tháp một lần, tối lại trèo lên lần nữa. Hôm đó, tớ ăn uống rồi mua thêm gì đó, tiêu hết cả tiền bác cho (mỗi ngày bác cho tớ từ 50 – 100 Eu). Thế là nghĩ hay mình làm thêm gì đó để kiếm tiền tiêu.





Tớ mê mẩn tháp Eiffel




Và những kiến trúc đậm chất Pháp






Tớ rất thích “lọ mọ” tự đi và thưởng thức vẻ đẹp của châu Âu theo cách riêng của mình.





Thấy một bác đang rao báo ở gần đó, tớ lân la lại gần hỏi: “Tôi có thể giúp gì ông không?”. Chắc bác ấy thấy tớ có vẻ đang cần một công việc thật, nên đưa xấp báo cho tớ đi phát. Tớ làm trong 1, 2 tiếng gì đó thì phát hết báo. Bác ấy bảo bình thường cả ngày mới bán được hết chỗ báo này, nhưng hôm đó có tớ giúp nên chỉ 1,2 tiếng đã gần hết. Nói xong thì bác ấy dúi vào tay tớ 50 Eu. Tớ không ngờ lại được nhiều thế, mới xua tay ầm ĩ bảo không có tiền trả lại đâu. Bác ấy bảo, cứ cầm lấy cả đi.


Lần đầu tiên trong đời, tớ đi làm thêm và kiếm được một món tiền. Nhưng lại là ở tận châu Âu. Cái cảm giác đó vừa kì lạ vừa thú vị.


Lần khác, hôm đó tớ đang đi lang thang ở Đức. Cũng sờ vào túi, thấy tiền tiêu vặt của mình cạn rồi, thế là tớ vào một tiệm McDonald’s, hỏi người ta có cần phục vụ bàn không? Họ nhìn tớ từ đầu đến chân, cũng có vẻ hơi e ngại nhưng không hiểu sao cuối cùng vẫn quyết định nhận. Tớ chạy bàn trong một buổi sáng, mệt phờ râu nhưng thù lao thì chẳng tệ chút nào - 100 Eu.







Tớ ở Berlin - Đức

Hết bán báo, làm phụ bàn thì tớ còn làm thêm cả nghệ sĩ đường phố nữa đấy. Ấy là ở London, thấy có rất nhiều nghệ sĩ đường phố chơi nhạc để kiếm tiền, vừa tò mò, vừa muốn thử khả năng, tớ mượn cây guitar và “khởi nghiệp” ngay giữa đường phố London với một ca khúc của nhạc sĩ Nguyễn Hải Phong. Lúc đầu thú thực là khá run và giọng có hơi chuệch choạc nhưng sau đó được mọi người tán thưởng khá nhiệt tình nên tớ hát cả series ca khúc ruột của nhóm M4U. Tớ kiếm được 10 Eu sau phi vụ đó.



Nhìn chung tớ rút ra rằng, ở đâu cũng có những cơ hội, những công việc mình có thể làm, chỉ có điều là mình có đủ mạnh dạn để thử hay không.


Những chuyện kì lạ từ trên trời rơi xuống.


Trong một lần đi chơi ở Paris, tớ đi ngang qua cửa hàng của Louis Vuiton. Ở Hà Nội thì Louis Vuiton khá nhỏ. Nhưng ở Pháp thì cứ gọi là lộng lẫy đến “choáng váng”. Đang ngẩn người ra nhìn thì có một người Trung Quốc đến bắt chuyện và đề nghị tớ vào cửa hàng LV đó để mua giúp người ta một món đồ.


Nghe người ta giải thích, tớ mới hiểu là ở Pháp, mỗi tháng một khách hàng chỉ được mua 3 món đồ thôi. Người khách đó đã mua đủ 3 món và không thể mua thêm được nữa, nên mới nhờ tớ mua giúp cho ông ta món đồ mình cần, và hứa sẽ cho tớ 200 Eu khi tớ mua xong.


Tớ có hơi bất ngờ vì lời đề nghị kì lạ, nhưng cũng đồng ý giúp. Ông ấy đưa cho tớ tới 5000 USD (bất ngờ tập 2 – vì cầm trong tay số tiền quá lớn) cùng mã code của món đồ.


Tớ bước vào cửa hàng sang trọng đó, thấy mình oách lắm, rất hưng phấn – như kiểu đại gia ấy, hehe. Cầm hẳn 5000 USD cơ mà. Tớ cũng giả vờ ngắm nghĩa rồi đọc mã code món đồ định mua. Các chị bán hàng phục vụ rất nhanh rồi hỏi tớ thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt. Nhưng hỏi đến khoản giấy tờ tùy thân thì tớ mới ớ người. Hóa ra ở những shop thời trang danh tiếng kiểu đó người ta rất chú trọng đến vấn đề uy tín, họ đòi giấy tờ để biết được xuất xứ tiền của mình ở đâu ra. Nhỡ mình đi ăn trộm tiền ở đâu rồi tới shop họ mua, sau này có rắc rối gì thì ảnh hưởng đến danh tiếng người ta. Mà tớ thì đâu có mang theo giấy tờ gì. Thế là không mua được. Tiếc đứt cả ruột.


Hôm sau tớ cẩn thận mang theo giấy tờ đi, lại ra đứng ở trước cửa hàng đó bao lâu để chờ có người đi qua nhờ mua, mà chờ cả buổi chẳng thấy ai đến nhờ. Vừa buồn cười vừa thấy kì lạ!









Khám phá “Disney Land” ở Paris

Còn một chuyện khác nữa cũng làm cho tớ nhớ mãi là vụ bức ảnh Madonna trị giá 100 Eu.


Buổi tối mang theo máy ảnh, đang đi “tận hưởng” Paris ban đêm, đi qua một khách sạn thì tự dưng thấy người ta xúm đen xúm đỏ. Tò mò chạy tới và chen vào đám đông thì tớ mới giật mình toát cả mồ hôi vì “sướng” – giữa đám đông ấy là ca sĩ Madonna – bằng xương bằng thịt ạ. Tớ không thể nào tưởng tượng ra được là có một ngày lại nhìn thấy ngôi sao quá nổi tiếng như thế, sờ sờ ngay trước mắt. Thế là giơ máy ảnh lên chụp.


Lúc sau, lên tàu điện ngầm, vẫn chưa hết ngất ngây khi mở máy ảnh ra xem bức ảnh độc thì đột nhiên, một bác người Pháp ngay bên cạnh reo lên đầy phấn khích. Hóa ra bác ấy là fan “bự” của Madonna. Bác ấy ra sức năn nỉ tớ bán cho tấm ảnh đó với giá 100 Eu. Tớ hơi bối rối, quả thật tớ rất muốn có thể khoe được bức ảnh ấy với mọi người ở nhà. Nhưng món tiền 100 Eu quá hấp dẫn, hơn nữa bác ấy lại quá nhiệt tình đề nghị, thế là tớ quyết định bán cho bác…

P/S: bài thi có sự trợ giúp của phần mềm PTS.




V[size=2]à[/size] sau đây là nhận xét của BGK [size=2]đến từ Vietyo 3crisp3 3crisp3 3crisp3[/size]
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)