Ông Jim Harrison, 55 tuổi, nuôi khoảng 2.000 con rắn độc, bao gồm một số con thuộc loại nguy hiểm nhất thế giới, tại một vườn thú bò sát ở bang Kentucky. Trại nuôi rắn của ông Harrison có thể là trại lớn nhất nước Mỹ và thậm chí trên toàn thế giới. |
Mỗi tuần, ông chích nọc độc của khoảng 1.000 con rắn. Harrison chỉ dùng đôi tay trần và không đeo găng khi thực hiện công việc này. |
Là người lấy nọc rắn chuyên nghiệp, Harrison biết cách điều khiển con rắn để tránh sự phản công của chúng và lấy nọc độc từ đôi răng hàm sắc nhọn. |
Trong hàng chục năm hành nghề, những con rắn đã cắn vào tay Harrison. Thậm chí ông từng phải vào bệnh viện đến 4 tuần để điều trị vết thương vì rắn cắn. Các bác sĩ đã phẫu thuật để cắt những phần nhiễm trùng nặng trên ngón tay của ông. |
Harrison bắt đầu chiết nọc rắn từ khi 17 tuổi. Vô số vết sẹo vì rắn cắn xuất hiện trên đôi bàn tay của ông. "Nhiều người cho rằng việc nuôi và tiếp xúc thường xuyên với loài rắn khá nguy hiểm. Tuy nhiên, thực tế công việc này không đáng sợ nếu chúng ta phòng vệ kỹ và có phương pháp", Harrison chia sẻ. |
Harrison cảm thấy những việc ông đang làm rất có ý nghĩa vì chất độc của loài rắn có thể trở thành nguyên liệu trong những loại thuốc cứu sống mạng người. |
Theo Harrison, các nhà nghiên cứu đã dùng nọc độc rắn mamba đen để tìm hiểu cách điều trị bệnh Alzheimer và sử dụng nọc độc rắn hổ mang châu Á trong những loại thuốc kháng virus. |
Vợ của Harrison, bà Kristen, đã tìm hiểu về các loài rắn trong trường đại học. Bà là trợ lý đắc lực của ông trong công việc nguy hiểm hàng ngày. Ông, bà không sợ thiệt mạng vì rắn cắn, do trong cơ sở lúc nào cũng trữ thuốc giải độc. |
Trại nuôi rắn của ông Harrison thu lợi nhuận từ tiền vé của khách tham quan và tiền bán nọc độc rắn. Hai vợ chồng bán mỗi bình nọc rắn với giá vài nghìn USD, chủ yếu cho các đơn vị nghiên cứu khoa học, trường đại học và công ty dược. |