Em đau đớn nhưng không nói nửa lời. Em bị giày vò thể xác nhưng lại hoàn toàn không trách cứ anh. Em vẫn làm một người vợ, một người con dâu hiếu thảo và tốt bụng. Em mang trong bụng giọt máu của anh và em, những cơn nghén hành hạ em mỗi tối. Em không ăn, không ngủ thậm chí chỉ nôn ói và mệt mỏi. Nhưng anh lại chẳng làm gì để giúp em lúc đó. Anh cho đó là cái tội em phải chịu vì đã làm vợ anh. Anh mặc kệ em ra sao thì ra, không hỏi han em nửa lời, cũng chưa bao giờ mua cho em một chút thức ăn tẩm bổ.[/justify]
Em đau đớn nhưng không nói nửa lời. Em bị giày vò thể xác nhưng lại hoàn toàn không trách cứ anh. (ảnh minh họa)
[justify]Anh là một kẻ khốn nạn mới làm như vậy vì ít ra nếu không yêu em thì anh cũng nên nghĩ đến đứa con trong bụng chứ. Nó chính là đứa con của anh sau này, là người sẽ phụng dượng ông bà, bố mẹ nó. Cho đến lúc này anh biết, anh thật không xứng đáng để làm bố nó.
Những tháng ngày vất vả ấy, em vẫn lo chu toàn cho gia đình, làm tròn trách nhiệm của một người con dâu. Nhiều lần em mở lời với anh nhưng anh không đáp lại, cũng chẳng thèm ngoảnh mặt ra nhìn em. Anh coi em như kẻ ở trong nhà, là một người phải phục tùng anh mọi thứ. Em không nhu nhược, anh biết thế. Chỉ vì em cam chịu và nhịn nhục mà thôi.
Em mời anh ăn cơm như một người ở mời cậu chủ. Nhưng anh lại lãnh đạm và thờ ơ. Lúc anh ốm, em bưng cháo cho anh ăn, bà dỗ dành anh như một đứa trẻ. Nếu là cô ấy, là người con gái anh yêu thì có lẽ, anh sẽ ăn ngay và khỏi ốm. Nhưng vì đó là em, là vợ anh, người mà anh không chút thương xót nên anh cứ nằm lỳ. Anh cứ mong thế này mãi để khỏi phải ăn cơm cùng em và bố mẹ, để khỏi phải nhìn thấy cái bộ dạng thất thểu của em, cái bụng to mà em đang mang đứa con của anh.
Anh vung tay hất mạnh bát cháo em đang cầm trên tay khi em cố nài nỉ anh ăn. Anh mắng em, lăng mạ em, nói em không cần phải giả tạo như thế. Nói em đừng cố níu kéo tình yêu của anh vì cả đời này anh cũng sẽ không bố thí cho em. Anh thật ngu ngốc khi nghĩ rằng tình cảm là sự ban phát và bố thí. Anh không biết ngượng mồm khi triết lý với em về tình yêu. Anh biết gì cơ chứ, có tư cách gì để nói với em điều đó chứ!
Em cãi lại. Lần đầu tiên trong đời làm vợ em dám cãi lại anh vì anh đã trót buông lời xúc phạm em và mắng người mẹ đã sinh ra em, để em đeo đuổi cuộc đời anh thế này. Em khóc, nước mắt em rơi, nói anh là kẻ không ra gì, là kẻ độc ác. Anh vùng dậy, vung tay tát em thật mạnh, đẩy em ngã xõng xoài trên nền nhà.
Máu đang chảy ra, toàn chân em đầy máu. Em quằn quại trong cơn đau đớn, không nói được thành lời và em ngất đi. Anh vội chạy gọi mẹ và gọi cấp cứu. Mẹ khóc nức nở, tát cho anh cái như trời giáng, chửi anh là đứa con khốn nạn, sao dám đối xử tệ bạc với em đến thế? Tại sao dám đánh một người vợ đang mang bầu.[/justify]
Anh vung tay hất mạnh bát cháo em đang cầm trên tay khi em cố nài nỉ anh ăn. Anh mắng em, lăng mạ em, nói em không cần phải giả tạo như thế. (ảnh minh họa)
[justify]Em sảy thai. Hơn một tháng nay em không nói cũng chẳng rằng, thậm chí em không thèm liếc nhìn anh, người đàn ông đầy tội lỗi ngồi bên cạnh em một cái. Em đang hận anh, hận lắm nhưng tại sao em không nói gì, không chửi rủa anh là kẻ khốn nạn, một gã tồi để anh có thể thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Em không còn đứa con trong bụng. Nỗi đau mất con đau đớn lắm nhưng còn đau đớn hơn khi biết, chính người chồng, người cha này đã làm hại con mình.
Ngày ra viện, em nhẹ nhàng thưa chuyện với bố mẹ xin về nhà mẹ đẻ. Bố mẹ anh hiểu và thương em nên đồng ý. Họ cũng không muốn em phải chịu cảnh sống khổ cực này vì họ biết, bao lâu nay em đã hi sinh quá nhiều.
Anh mang cái tội, tội không yêu em mà lại nghe lời cha mẹ lấy em. Để bây giờ người chịu khổ không phải là anh mà lại là em. Anh biết thế, anh sai rồi nhưng làm sao để anh có thể chuộc lại lỗi lầm, chuộc lại tất cả những tội lỗi mà mình đã gây ra cho em. Anh đã làm cho em đau đớn quá, anh không còn mặt mũi nào để nhìn em, để làm chồng em nữa. Anh thật lòng không có tư cách. Anh là một kẻ đốn mạt. Dù có chết trăm lần anh cũng không thể chuộc lại tội lỗi của anh, tội giết con.
Anh sai rồi. Lúc này anh mới nhận ra rằng, anh đã để tuột mất hạnh phúc mà bấy lâu nay anh không hề nhận ra. Anh cứ sống trong viển vông, mơ mộng những cuộc tình chóng vánh mà không hiểu rằng, người vợ bên cạnh anh đây quan trọng biết nhường nào. Liệu còn có một cơ hội cho anh không em, liệu em có thể tha thứ cho anh để quay về với gia đình nhỏ bé này không? Chúng mình sẽ lại có con, anh sẽ đối xử tốt với em và không bao giờ làm em phải khóc nữa.Thằng đàn ông trong anh xin hứa. Có được không em, hạnh phúc của anh?![/justify]