Trước đây, tôi ít khi gặp anh vì anh là người rất đào hoa và tôi nghe nói anh có nhiều người yêu. Anh là một trưởng phòng. Nhưng khổ nỗi, vì gần nhà nên dù không muốn, tôi với anh cũng phải chạm mặt nhau. Mỗi lần gặp tôi ngang đường, anh đều ra dấu bảo tôi gọi điện thoại cho anh (vì tôi chặn số điện thoại của anh).
Thời gian sau này, tôi và anh thân mật hơn vì anh quyết tâm gặp tôi, đến nỗi đêm khuya mà anh vẫn ngồi lì chờ tôi. Thế rồi, tôi với anh yêu nhau, đến nay cũng được 4 năm. Tôi và anh rất hòa hợp trong chuyện ấy nên tôi thấy mình giống như đã là vợ của anh từ lâu.
Đến chiều đi làm về, anh không mua cơm cho tôi. Anh cũng chưa ăn gì nên tôi rủ anh đi ăn. Khi vào quán, anh móc ví ra nói rằng anh không có một đồng, rồi anh trình bày về hoàn cảnh kinh tế gia đình hiện giờ như tảng băng đè xuống đầu anh. Tôi không nói gì vì đây là do tôi rủ anh đi ăn. Anh nói vậy nhưng tôi biết sự thật thế nào vì nhà tôi cách nhà anh có hai căn nhà. Tôi biết anh mua sắm đủ thứ để bày biện dịp Tết vì anh là trưởng phòng cơ mà. Ấy vậy mà một hộp cơm anh cũng tiếc với tôi.
Sáng nay, anh rủ tôi đi ăn nhưng tôi đã từ chối. Không phải tôi sợ tốn tiền mà tôi thấy buồn. Cũng là phụ nữ, sao chỉ có chuyện được chăm sóc nhỏ nhặt như vậy mà với tôi thật khó. Anh hỏi tôi lý do. Tôi bức xúc quá nên bày tỏ hết suy nghĩ trong lòng. Anh nghe xong nói tôi suy nghĩ tiêu cực. Anh bảo tôi nếu muốn chia tay thì chia tay. Thật lòng tôi cũng muốn như vậy nhưng chỉ được mấy bữa, anh lại tìm tôi.
Các bạn ơi, tôi phải làm gì để thoát khỏi cảnh này? Tôi buồn và tủi thân lắm!