[size=2]Tùng yêu Hương thật lòng. Tình yêu hừng hực đã đẩy hai người bước qua “giới hạn” khi chưa làm đám cưới. Hương có thai. Tùng hét lên sung sướng khi biết tin mình sắp được làm bố. Anh đưa Hương về ra mắt bố mẹ.
Nhưng cả nhà Tùng đều phản đối. Bất chấp sự có mặt của Hương ở đó, bà Lí – mẹ Tùng kiên quyết:
“Không được, nhất quyết là không được. Mẹ đã chấm cho con cái Lan, con ông Đức – Giám đốc sở. Nó cũng ưng thuận rồi. Nhà này chỉ coi mình nó là con dâu, không ai khác được bước vào”.
Trước sự phản đối gay gắt từ phía gia đình, Tùng chẳng ngại ngần nói thẳng ra mọi chuyện: “Nhưng con chỉ yêu Hương, chúng con đã có con với nhau rồi…”.
Bà Lí nhìn Hương bằng con mắt sắc lạnh đầy sự xỉa xói, rồi bà khẽ cười khẩy: “Trót rồi thì bỏ đi, còn tình yêu, lấy vợ về sẽ yêu hết, chả sao cả. Không được là không được”.
Hương ngồi bên Tùng, cái nắm tay thật chặt của anh đã giúp cô không khụy ngay xuống đó mà ngất đi vì đau khổ. Nước mắt cô chảy không ngừng. Tùng khẳng khái ôm chặt Hương vào lòng trước mặt mẹ: “Con chỉ lấy Hương, dù bố mẹ có đồng ý hay không. Hôm nay con đưa Hương về để thông báo. Vậy thôi”.
Rồi Tùng đưa Hương ra về. Suốt đường đi, Hương ngồi thất thần sau lưng anh chẳng nói một lời nào. Tùng vẫn nắm chạy tay Hương: “Hãy tin anh!”.
Ngày hôm sau, khi Hương đang nằm bẹp trong phòng vì nỗi buồn bị gia đình người yêu phản đối và vì sự mệt mỏi của một thai phụ bước vào giai đoạn nghén thì bà Lí đến tìm cô. Bà ngồi lại nói chuyện với cô chừng 10 phút, giọng bà nửa van lơn, nửa đe nẹt:
“Hãy buông tha con trai tôi. Tôi biết cái mà cô – một đứa con gái nghèo muốn ở con trai tôi là gì. Đừng dùng cái thai để ràng buộc nó. Tôi sẽ cho cô cái cô muốn”.
Nói rồi bà đặt lên bàn một chiếc phong bì dày cộm. Sự sỉ nhục mà bà Lí dành cho cô, cho tình yêu của cô với Tùng và cho đứa con sắp chào đời đã đến mức không thể nào chịu nổi. Cô cầm chiếc phong bì đưa trả cho bà:
“Bác cầm lấy và về cho. Cháu sẽ làm như ý bác nhưng không phải vì bác mà vì anh ấy”.
Bà Lí chẳng biết được rằng, con trai bà ở nhà khi nghe bố nói hôm nay bà đến tìm Hương để “nói chuyện” Tùng đã vội vàng chạy xe tới đó. Với tâm trạng nhấp nhổm không yên, lo sợ người yêu vì bị mẹ mình xúc phạm mà nghĩ quẩn nên Tùng phóng xe một cách liều lĩnh và bất chấp để nhanh đến nhà Hương.
Vì mải suy nghĩ, không tập trung vào lái xe, Tùng bị tai nạn. Anh được đưa vào viện cấp cứu trong tình trạng khó sống nổi. Sau ca cấp cứu không thành, Tùng ra đi… Hương gần như phát điên khi biết tin đó. Cô gục xuống ngay cửa phòng cấp cứu…
Tỉnh dậy, Hương thấy cả gia đình Tùng vây quanh cô. Bà Lí nắm lấy tay cô:
“Xin con hãy tha lỗi cho bác. Thay mặt cái gia đình này bác cầu xin con hãy giữ lấy giọt máu của thằng Tùng. Con là hi vọng duy nhất của gia đình bác. Con hãy về sống cùng gia đình mình con nhé, vì con là con dâu bác. Bác cầu xin con…”.
Bà Lí khóc nấc lên, tất cả mọi người trong gia đình Tùng đều khóc. Dường như họ chỉ còn thiếu nước quỳ xuống mà van xin cô. Cô ngồi dây, hai hàng nước mắt trào ra:
“Đứa bé là tình yêu mà anh ấy gửi lại cho con, con sẽ sinh nó ra và nói cho nó biết tình yêu của bố mẹ như thế nào…”.
Ngày đưa tang Tùng, người ta thấy một người con gái trẻ đội trên đầu vành tang trắng. Cô khóc và gọi anh bằng “chồng”[/size]