♥†♥Trăng Xanh ♥†♥
*********************************
Truyền thuyết kể rằng,vào những đêm đầu tiên của tuần trăng xanh,người ta thường thấy 1 chú mèo hoang lang thang ở những góc phố nhỏ hay các con hẻm tối.Và đặc biệt ở chỗ ngoài đôi mắt xanh lá với màu lông đen tuyền,con mèo có thể điều khiển suy nghĩ,hành vi,hoặc…tặng cái chết cho người khác.
***********
Hôm nay Sam dậy sớm.Nếu không phải là ngày khai giảng thì có lẽ nàng vẫn còn trùm chăn cố nướng thêm dăm ba phút nữa.Nàng cố gắng sửa soạn,uống vội tách sữa và gặm thật nhanh lát bánh mì.Đêm qua nàng đã mơ một giấc thật tuyệt.Nàng mơ mình đang trong khoảnh vườn nhỏ,nựng và vuốt ve một chú mèo màu đen với đôi mắt xanh lá,rồi bỗng ở góc vườn,1 anh chàng dáng người mảnh khảnh,áo sơ mi carô cười với nàng.Nụ cười nữa miệng,đúng kiểu nàng thích!
Ngó vội đồng hồ,đã 7h kém 5 phút,và nàng không muốn có mặt khi mọi người đã bắt đầu vào buổi học chính thức tí nào.Nàng đeo túi,đẩy gọng kiếng và đi với tốc độ nhanh nhất có thể.Và rồi,khi ngang qua con hẻm đầu tiên,nơi ngôi nhà có hàng rào trắng với cây rẽ quạt,chợt nhìn lên bờ rào,nàng thấy một chú mèo đen,mắt xanh biếc đang nhìn mình chăm chăm.Khẽ tiến lại gần vuốt ve,con mèo không phản ứng!Rồi như nhận ra mình quên điều gì đó,nàng sải bước thật nhanh đến trường. Đáng lẽ lúc này không nên dành thời gian cho những thứ xung quanh.Bỗng nhiên từ phía sau lưng,một giọng nói nhẹ nhàng:
-Quá giang đến trường nhé!
Giật mình quay lại,nàng đứng trơ người.Là anh chàng với áo sơ mi carô,dáng dỏng cao mảnh khảnh và đôi mắt màu-xanh-lá-TRONG-MƠ! Không tin vào mắt mình,nàng chỉ biết định thần,ợm ờ cảm ơn rồi lên xe. Ngồi phía sau,nàng im ru,tim đập dồn dập,cảm giác máu dồn hết lên đôi má nóng hổi.Chỉ khi đến nơi,nàng mới dám hỏi tên và lớp cậu ta,tất nhiên là cúi gằm mặt tránh nhỉn vào đôi mắt ấy.
-Mình tên Khoa,lớp A7,hân hạnh được làm quen…à…Sam phải không nhỉ?
Thoáng giật mình,tại sao cậu ta biết tên nàng? Nàng chỉ mới gặp lúc sáng nay mà? Khẽ gật đầu,nàng quay đi.Được một đoạn nàng quay lại nhìn.Cậu ta cũng đang nhìn nàng,khẽ cười,và đó là NỤ CƯỜI NỮA MIỆNG! Quá bối rối,nàng bước thẳng.Và lẽ dĩ nhiên,sáng hôm đó tâm trí nàng toàn hình ảnh anh chàng mắt xanh lá với nụ cười kì lạ kia.Nàng khẽ mĩm cười.
Hết buổi học,nàng chưa muốn về ngay mà ghé thư viện tìm vài cuốn sách.Lướt qua kệ Marc Levy,nàng chọn ngay cuốn Những đứa con của tự do.Nhưng có vẻ phía sau kệ cũng có 1 người đã chọn nó Dỡ cuốn sách xuống,ngạc nhiên,đôi mắt xanh lá đang nhìn chăm chăm.Nàng bật cười.
-Cậu thích Marc Levy?
-Mmmm…không hẳn,chỉ qua giới thiệu của bạn bè thôi!
-Cậu đọc sách theo tác giả à?
-uh huh! Thường thì mình chọn tác phẩm nổi bật hơn! Sam thì sao?
-Giống cậu!
-hì (cười nữa miệng).
Hôm nay,nàng về cùng Khoa vì cùng đường.Qua cách nói chuyện,nàng cũng hiểu thêm1 vài thứ về anh chàng này.Kiểu người sống khá khép kín,thường xa lánh mọi thứ(có lẽ vì cậu ta có đủ mọi thứ !),thật ra rất dễ gần,cởi mở,và có vẻ rất hiểu tâm lý người khác.Quả là một anh chàng kì lạ,hoàn hảo!Nàng dần có cảm tình,và rồi nàng…thích cậu ta!
Một Tuần Sau…
Tối nay Sam có một cái hẹn với Khoa ở buổi party tại trường.Nàng đã ngóng suốt,thử tới lui biết bao nhiêu bộ đồ.Cuối cùng,nàng quyết định diện một bộ áo -váy voan mỏng màu vàng nhạt,trang điểm nhẹ và một chút nước hoa.
Đêm party thật lớn và rộn ràng.Nàng đảo mắt tìm Khoa trong đám đông.Nhưng giống như mọi lần,Khoa đã đứng từ sau lưng bao giờ,bất chợt hôn nhẹ lên gáy nàng. Giật mình quay lại,nàng mỉm cười.
-Sam uống chút gì đó chứ?
-ừm…cho mình môt ly giống của cậu!
-Mmmm…không phải sôđa đâu!
-Cậu uống gì thế?
-Pastis,một loại rượu nhẹ của Pháp!
-Ồ,cho mình một ly,cảm ơn!
Uống hết ly pastis của Khoa,nàng cảm thấy hưng phấn hơn.Khoa lại gần,khẽ vuốt tóc nhìn chăm chăm vào đôi mắt nàng:
-Có rượu nhìn em đẹp hơn hẳn!
-Vậy à? bình thường nhìn em tệ lắm sao?
-Không! Bình thường em đã rất giỏi thu hút sự chú ý người khác rồi!
-Hmmmm…ly rượu,ánh mắt,những lời tán tỉnh…xem ra anh rất giỏi lấy lòng các cô gái…
-…trừ em!
Khoa đặt lên môi nàng một nụ hôn,tuy nhẹ nhưng nàng cũng cảm thấy tuyệt vời.
Tiệc lắng trong bản How deep is your love của Bee Gees.Xung quanh,cặp thì đang ôm nhau nhảy,cặp thì tìm khoảng không riêng tâm sự.Khoa và Sam cũng đi dạo quanh khuôn viên.Bỗng từ sau lưng,nàng có cảm giác lạnh toát,sợ hãi vô hình!Nàng vùng lên bỏ chạy,để lại Khoa phía sau ngơ ngác đuổi theo,rồi nàng trượt ngã,máu tứa ra từ mắt cá chân.Khoa chạy lại gần,căng mắt nhìn vào chỗ xước. Nàng bỗng ngước lên,nhìn Khoa và giật mình:ĐÔI MẮT KHOA CHUYỂN MÀU ĐỎ QUẠCH! Khoa định thần,hơi bối rôí rời mắt khỏi vết thương,lấy khăn trong áo ra che buộc cho nàng rồi dìu nàng về.Đêm hôm đó,khi đã nằm yên trên giường,nàng vẫn nhớ như in đôi mắt màu đỏ kì lạ của Khoa.Nó có liên quan gì đến vết thương? hay Khoa có bệnh với máu? Thật kì lạ!
…Và mọi thứ còn kì lạ hơn khi sáng hôm sau,cảnh sát phát hiện một cái xác thiếu nữ ngoài bìa rừng,trên cổ có vết cắn,cái xác CẠN-KHÔ-MÁU!
Hết Phần I.
(210712 For Ami)