Dường như tôi đã sai khi quá chiều em (Ảnh minh họa)
[justify]Tại sao em không là người phụ nữ bình thường như bao người khác?[/justify]
[justify]Năm nay tôi 30 tuổi còn vợ tôi 26, chúng tôi kết hôn được 3 năm và đã có một bé gái 17 tháng. Hiện tại tôi làm trong một công ty xây dựng, dù trước đây tôi tốt nghiệp ngành kế toán. Vợ tôi cũng học kế toán nhưng từ lúc có bầu, do sức khỏe quá yếu nên tới giờ vẫn nghỉ ở nhà chăm con.
Tôi sinh ra và lớn lên tại vùng quê lúa Thái Bình còn vợ tôi ở Hà Nam, em là bạn cùng quê của N - người yêu cũ của tôi. Tôi quen N hơn 3 năm khi cùng học đại học. Tôi đã dành thật nhiều tình cảm cho N, hơn 3 năm đưa đón N đi học, đi chơi, đi tất cả những nơi N muốn đi. Tôi đã dành tất cả số tiền kiếm được trong suốt ba năm để cho N mua thuốc vì N rất yếu, thường xuyên bệnh tật. Ba năm quen N, tôi biết tất cả các bệnh viện trong thành phố, quen thuộc nhiều nơi khám bệnh trong thành phố..
Tôi dành cho N nhiều tình cảm, của cải và lòng tin của mình, tôi giao cả căn nhà của gia đình tôi đang bỏ trống cho N ở. Vậy mà khi N vừa đi làm được vài tháng, N nói chia tay tôi và chỉ một tuần lễ sau, N kết hôn với trưởng phòng nơi em làm việc. Cú sốc với tôi quá lớn, tôi như người điên dại, bỏ ăn, bỏ làm, suốt ngày tôi chỉ biết lang thang trên những con phố mà chẳng biết mình đi đâu.
Năm ngày đầu tiên, tôi không ăn gì cả, tối tối lại lang thang khắp nơi. Tôi bị sút 6kg trong một tuần, gia đình thương tôi nhưng chẳng biết phải làm gì. Vậy mà sau khi cưới được một tuần, N lại nhắn tin xin lỗi tôi, khóc lóc rồi nói muốn có con với tôi… thật ghê tởm. Tôi không thể nào chịu được những lời nói đó, sao người con gái tôi từng yêu thương lại xấu xa đến thế? Tôi xóa tất cả thông tin, đập nát máy tính và cả điện thoại. Ba tháng trời tôi cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, trừ em - vợ của tôi bây giờ. Em đến bên tôi, an ủi tôi rất nhiều vì em là người biết rất rõ chuyện của N và tôi.
Sau gần hai năm chúng tôi kết hôn, em chỉ đưa cho tôi đọc những dòng nhật ký của em về gia đình: gia đình có 3 chị em, em là lớn nhất, có một em gái và một em trai út. Em viết rằng, bố mẹ rất thương nhau, bố rất giỏi và làm y sỹ trong quân đội nhưng từ khi sinh thêm em út, bố bị đuổi khỏi ngành nên mâu thuẫn gia đình ngày càng tăng cao. Sức ép gia đình quá lớn nên mẹ đã treo cổ tự tử, bỏ lại đàn con nheo nhóc và cũng từ đó, bố chán nản uống rượu cả ngày. Gia đình nhà mẹ đã không thương các cháu của mình mà còn kiện bố ra tòa. Bố phải bán đất, bán vườn, bán xe máy mà bố mẹ làm ra… gia đình ngoại thật nhẫn tâm… Từ đó, mấy chị em phải vào nhà ông nội sống.
Bố em phải đi cải tạo hơn 2 năm nhưng khi được ra tù thì bố không còn là bố nữa. Người đàn ông giỏi giang trong tất cả công việc, bạn bè, gia đình, hàng xóm láng giềng ai cũng thương giờ không còn như trước. Lúc nào bố cũng ngập trong rượu chè say khướt, chán chường với cuộc đời…
Chúng tôi cưới nhau được 2 tháng thì ông uống rượu say rồi ngã xuống mương nước chết trôi. Thật đau buồn vì khi đó, bố chưa được 50 tuổi. Đó là cú sốc lớn với tất cả mọi người, với vợ tôi. Chính vì thế tôi phải luôn nhắc nhở mình phải sống tốt, bù đắp cho vợ mình những gì có thể.
Tôi rất chiều em, không tiếc tiền mua sắm cho em những món đồ em thích. Em là con người hiền lành, nhanh nhẹn, tháo vát, biết quan tâm tới người khác… Thế nhưng, mới chỉ cưới nhau được mấy tháng, hai đứa giận nhau những chuyện nhỏ mọn, vậy mà không biết bao lần em tháo nhẫn cưới vứt đi, biết bao nhiêu lần em bỏ nhà đi ra ngoài… Bao nhiêu lần giận hờn là bấy nhiêu lần tôi phải nhẫn nhịn xin lỗi dù tôi chẳng làm nên lỗi lầm gì. Bao nhiêu lần tôi phải quỳ gối xin em đừng như vậy nữa vì tôi không muốn bố mẹ hơn của tôi phải suy nghĩ về chuyện con cái. Bao nhiêu lần giận là bấy nhiêu lần tôi phải xuống nước… dường như tôi đã sai vì quá chiều em.
Em ngày càng hay giận hờn, rất nhiều lần em chửi tôi là "con chó", chửi gia đình tôi là "lũ chó", là "khốn nạn"… nhưng tôi đã làm gì sai đến mức em phải như vậy? Tôi nhận ra rằng, con người của em chỉ vui khi nào tôi làm em vừa lòng, làm theo ý của em mà thôi, còn trái ý một chút là giận dỗi, nhắn tin chửi bới. Tôi nghĩ rằng em sẽ thay đổi và biết mình phải làm gì nhưng càng ngày, tôi càng thất vọng về em.
Tôi không rượu chè, không cờ bạc, không chơi bời, vẫn quan tâm tới vợ con rất nhiều, thường xuyên đưa vợ đi mua sắm quần áo, ăn uống bên ngoài… Em gái cô ấy luôn ganh tỵ với chồng là "biết bao giờ mới được sướng như chị".
Đầu năm vừa rồi, chúng tôi vay mượn thêm và mua được căn nhà chung cư nhỏ sống tạm, tưởng chừng như có nhà cửa em sẽ thay đổi vì bớt đi gánh nặng thuê nhà… nhưng cái bệnh của em đã ăn quá sâu vào máu, không thể nào thay đổi được.
Ngày hôm qua, khi tôi vừa đi làm và ghé đón em trai em về nhà (em trai mới vào ở cùng và đi làm gần đó). Vừa bước vào nhà, tôi thấy em đang nằm trên nệm coi tivi, tôi lấy trong cặp đưa cho em xấp giấy dạy nấu món ăn mà hồi trưa em nhắn tin kêu tôi in giùm. Thế nhưng em cầm lấy và vứt đi trước mặt tôi khiến tôi rất bực mình (lúc đó có mặt cả em trai em). Cậu ấy quát lên: "chị làm trò gì vậy" rồi đi ra ngoài. Tôi cũng đi ra ngoài và quay trở lại phòng cậu em nằm suy nghĩ.
Tôi đoán vì bình thường buổi trưa tôi vẫn hay về ăn cơm nhưng hôm qua do sếp bắt họp nên hơi quá giờ nghỉ khoảng 20 phút, tôi gọi cho em và nói không về được vì trời đang mưa rất lớn mà tôi lại không có mang áo mưa… Có lẽ vì vậy giống như bao lần, cơn giận lại lên, em bước ra ngoài không biết tôi trong phòng em trai, đóng cửa "rầm" thật mạnh. Tôi bước xuống nói: "em làm gì vậy?" thì em đi vào nhà rồi bắt đầu điệp khúc chửi bới như mọi khi.
Tôi thật thất vọng nhưng cũng không nói gì cho đến khi em nói: "Cả nhà chúng mày là lũ… khốn nạn", "tao hiểu vì sao nó bỏ mày rồi"… rồi, "Em trai tôi bỏ đi là do anh"… Tôi nói: "nghĩ lại đi xem tại ai?"…
Nghe em chửi rủa tôi không thể im lặng được nữa và tôi đã tát em thật mạnh, thêm một cái tát nữa em im và khóc… tôi tức giận bỏ đi ra ngoài tìm em trai, nói với cậu là tôi xin lỗi và tối không về nhà. Cậu ấy nói với tôi "tát là phải". Tôi đã phải đi khi trời đang mưa rất to, mặc mỗi quần sooc, áo thun thể thao lay lắt suốt đêm vì lạnh. Tôi rất buồn vì phải dùng vũ lục với người tôi yêu nhưng tại sao vợ tôi lại hay phát ngôn ghê tởm tới vậy trong khi tôi là đàn ông mà chưa khi nào chửi một lời. Tôi rất buồn và chán nản, may mà tôi vừa gửi con cho ông bà nội coi chứ không lại điệp khúc bế con ra đi…
"Vợ ơi! Anh chán vì phải nghe những lời ngoài đường ngoài chợ của em lắm rồi". Tôi thất vọng vô cùng về em. Giờ này tôi phải làm sao. Hôm nay tôi đã bỏ làm vì chán, tôi mệt mỏi lắm rồi em biết không. Tại sao người xây đắp hạnh phúc gia đình chỉ là mỗi tôi, nếu tôi không giữ thì em cũng không cần. Tại sao em không là người phụ nữ bình thường như bao người khác?
[/justify]
Tôi sinh ra và lớn lên tại vùng quê lúa Thái Bình còn vợ tôi ở Hà Nam, em là bạn cùng quê của N - người yêu cũ của tôi. Tôi quen N hơn 3 năm khi cùng học đại học. Tôi đã dành thật nhiều tình cảm cho N, hơn 3 năm đưa đón N đi học, đi chơi, đi tất cả những nơi N muốn đi. Tôi đã dành tất cả số tiền kiếm được trong suốt ba năm để cho N mua thuốc vì N rất yếu, thường xuyên bệnh tật. Ba năm quen N, tôi biết tất cả các bệnh viện trong thành phố, quen thuộc nhiều nơi khám bệnh trong thành phố..
Tôi dành cho N nhiều tình cảm, của cải và lòng tin của mình, tôi giao cả căn nhà của gia đình tôi đang bỏ trống cho N ở. Vậy mà khi N vừa đi làm được vài tháng, N nói chia tay tôi và chỉ một tuần lễ sau, N kết hôn với trưởng phòng nơi em làm việc. Cú sốc với tôi quá lớn, tôi như người điên dại, bỏ ăn, bỏ làm, suốt ngày tôi chỉ biết lang thang trên những con phố mà chẳng biết mình đi đâu.
Năm ngày đầu tiên, tôi không ăn gì cả, tối tối lại lang thang khắp nơi. Tôi bị sút 6kg trong một tuần, gia đình thương tôi nhưng chẳng biết phải làm gì. Vậy mà sau khi cưới được một tuần, N lại nhắn tin xin lỗi tôi, khóc lóc rồi nói muốn có con với tôi… thật ghê tởm. Tôi không thể nào chịu được những lời nói đó, sao người con gái tôi từng yêu thương lại xấu xa đến thế? Tôi xóa tất cả thông tin, đập nát máy tính và cả điện thoại. Ba tháng trời tôi cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, trừ em - vợ của tôi bây giờ. Em đến bên tôi, an ủi tôi rất nhiều vì em là người biết rất rõ chuyện của N và tôi.
Sau gần hai năm chúng tôi kết hôn, em chỉ đưa cho tôi đọc những dòng nhật ký của em về gia đình: gia đình có 3 chị em, em là lớn nhất, có một em gái và một em trai út. Em viết rằng, bố mẹ rất thương nhau, bố rất giỏi và làm y sỹ trong quân đội nhưng từ khi sinh thêm em út, bố bị đuổi khỏi ngành nên mâu thuẫn gia đình ngày càng tăng cao. Sức ép gia đình quá lớn nên mẹ đã treo cổ tự tử, bỏ lại đàn con nheo nhóc và cũng từ đó, bố chán nản uống rượu cả ngày. Gia đình nhà mẹ đã không thương các cháu của mình mà còn kiện bố ra tòa. Bố phải bán đất, bán vườn, bán xe máy mà bố mẹ làm ra… gia đình ngoại thật nhẫn tâm… Từ đó, mấy chị em phải vào nhà ông nội sống.
Bố em phải đi cải tạo hơn 2 năm nhưng khi được ra tù thì bố không còn là bố nữa. Người đàn ông giỏi giang trong tất cả công việc, bạn bè, gia đình, hàng xóm láng giềng ai cũng thương giờ không còn như trước. Lúc nào bố cũng ngập trong rượu chè say khướt, chán chường với cuộc đời…
Chúng tôi cưới nhau được 2 tháng thì ông uống rượu say rồi ngã xuống mương nước chết trôi. Thật đau buồn vì khi đó, bố chưa được 50 tuổi. Đó là cú sốc lớn với tất cả mọi người, với vợ tôi. Chính vì thế tôi phải luôn nhắc nhở mình phải sống tốt, bù đắp cho vợ mình những gì có thể.
Tôi nghĩ rằng em sẽ thay đổi và biết phải làm gì nhưng càng ngày tôi càng thất vọng về em (Ảnh minh họa)
Tôi rất chiều em, không tiếc tiền mua sắm cho em những món đồ em thích. Em là con người hiền lành, nhanh nhẹn, tháo vát, biết quan tâm tới người khác… Thế nhưng, mới chỉ cưới nhau được mấy tháng, hai đứa giận nhau những chuyện nhỏ mọn, vậy mà không biết bao lần em tháo nhẫn cưới vứt đi, biết bao nhiêu lần em bỏ nhà đi ra ngoài… Bao nhiêu lần giận hờn là bấy nhiêu lần tôi phải nhẫn nhịn xin lỗi dù tôi chẳng làm nên lỗi lầm gì. Bao nhiêu lần tôi phải quỳ gối xin em đừng như vậy nữa vì tôi không muốn bố mẹ hơn của tôi phải suy nghĩ về chuyện con cái. Bao nhiêu lần giận là bấy nhiêu lần tôi phải xuống nước… dường như tôi đã sai vì quá chiều em.
Em ngày càng hay giận hờn, rất nhiều lần em chửi tôi là "con chó", chửi gia đình tôi là "lũ chó", là "khốn nạn"… nhưng tôi đã làm gì sai đến mức em phải như vậy? Tôi nhận ra rằng, con người của em chỉ vui khi nào tôi làm em vừa lòng, làm theo ý của em mà thôi, còn trái ý một chút là giận dỗi, nhắn tin chửi bới. Tôi nghĩ rằng em sẽ thay đổi và biết mình phải làm gì nhưng càng ngày, tôi càng thất vọng về em.
Tôi không rượu chè, không cờ bạc, không chơi bời, vẫn quan tâm tới vợ con rất nhiều, thường xuyên đưa vợ đi mua sắm quần áo, ăn uống bên ngoài… Em gái cô ấy luôn ganh tỵ với chồng là "biết bao giờ mới được sướng như chị".
Đầu năm vừa rồi, chúng tôi vay mượn thêm và mua được căn nhà chung cư nhỏ sống tạm, tưởng chừng như có nhà cửa em sẽ thay đổi vì bớt đi gánh nặng thuê nhà… nhưng cái bệnh của em đã ăn quá sâu vào máu, không thể nào thay đổi được.
Ngày hôm qua, khi tôi vừa đi làm và ghé đón em trai em về nhà (em trai mới vào ở cùng và đi làm gần đó). Vừa bước vào nhà, tôi thấy em đang nằm trên nệm coi tivi, tôi lấy trong cặp đưa cho em xấp giấy dạy nấu món ăn mà hồi trưa em nhắn tin kêu tôi in giùm. Thế nhưng em cầm lấy và vứt đi trước mặt tôi khiến tôi rất bực mình (lúc đó có mặt cả em trai em). Cậu ấy quát lên: "chị làm trò gì vậy" rồi đi ra ngoài. Tôi cũng đi ra ngoài và quay trở lại phòng cậu em nằm suy nghĩ.
Tôi đoán vì bình thường buổi trưa tôi vẫn hay về ăn cơm nhưng hôm qua do sếp bắt họp nên hơi quá giờ nghỉ khoảng 20 phút, tôi gọi cho em và nói không về được vì trời đang mưa rất lớn mà tôi lại không có mang áo mưa… Có lẽ vì vậy giống như bao lần, cơn giận lại lên, em bước ra ngoài không biết tôi trong phòng em trai, đóng cửa "rầm" thật mạnh. Tôi bước xuống nói: "em làm gì vậy?" thì em đi vào nhà rồi bắt đầu điệp khúc chửi bới như mọi khi.
Tôi thật thất vọng nhưng cũng không nói gì cho đến khi em nói: "Cả nhà chúng mày là lũ… khốn nạn", "tao hiểu vì sao nó bỏ mày rồi"… rồi, "Em trai tôi bỏ đi là do anh"… Tôi nói: "nghĩ lại đi xem tại ai?"…
Nghe em chửi rủa tôi không thể im lặng được nữa và tôi đã tát em thật mạnh, thêm một cái tát nữa em im và khóc… tôi tức giận bỏ đi ra ngoài tìm em trai, nói với cậu là tôi xin lỗi và tối không về nhà. Cậu ấy nói với tôi "tát là phải". Tôi đã phải đi khi trời đang mưa rất to, mặc mỗi quần sooc, áo thun thể thao lay lắt suốt đêm vì lạnh. Tôi rất buồn vì phải dùng vũ lục với người tôi yêu nhưng tại sao vợ tôi lại hay phát ngôn ghê tởm tới vậy trong khi tôi là đàn ông mà chưa khi nào chửi một lời. Tôi rất buồn và chán nản, may mà tôi vừa gửi con cho ông bà nội coi chứ không lại điệp khúc bế con ra đi…
"Vợ ơi! Anh chán vì phải nghe những lời ngoài đường ngoài chợ của em lắm rồi". Tôi thất vọng vô cùng về em. Giờ này tôi phải làm sao. Hôm nay tôi đã bỏ làm vì chán, tôi mệt mỏi lắm rồi em biết không. Tại sao người xây đắp hạnh phúc gia đình chỉ là mỗi tôi, nếu tôi không giữ thì em cũng không cần. Tại sao em không là người phụ nữ bình thường như bao người khác?
[/justify]
[email protected] (Khampha.vn)