Tôi vừa đọc được bài viết của vợ. Lúc các bạn đọc được bài viết này, vợ chồng tôi cũng tạm gọi là hòa bình. Tôi băn khoăn không biết có nên viết bài trả lời hay không vì thực sự việc đó cũng không có ý nghĩa gì. Tuy nhiên tôi cũng muốn nhận được các đóng góp ý kiến để tự nhìn nhận và đánh giá lại bản thân vì thực tế tôi cũng đã nhiều lần tự hỏi mình có ra gì hay không rồi. Để các bạn dễ hiểu, tôi sẽ đi từng vấn đề một theo những cái vợ tôi nêu ra:
Chúng tôi làm cùng một cơ quan, tuy biết nhau từ rất lâu nhưng chưa thực sự tiếp xúc vì chúng tôi làm việc khác nơi. Chúng tôi gặp và đến với nhau rất nhanh theo như vợ tôi là do vẻ bề ngoài hay gì không biết, còn tôi do tình cảm. Vợ nói không cảm nhận được tình cảm của tôi có lẽ đúng vì hoàn cảnh xuất thân của chúng tôi khác nhau. Trong gia đình hay rộng hơn là ở vùng quê tôi, mọi người ít thể hiện tình cảm ra đối với những người thân yêu của mình. Tôi cưới vợ vì tình yêu vì, đến giờ tôi chưa hề xin xỏ hay nhận bất cứ cái gì từ phía gia đình vợ ngoài tình cảm. Trong mắt tôi, vợ đẹp nhưng với mọi người vợ cũng bình thường như bao người khác.
Khi vợ tôi sinh em bé đúng là lúc tôi bắt đầu triển khai một hạng mục công việc đầu tiên và nhà thầu chính là một đơn vị của Nhật Bản, rất áp lực, có thời điểm làm việc tới 3 giờ sáng. Sau khi kết thúc công việc tôi chạy vào viện thăm vợ con rồi ra nằm ở xe ô tô ngủ tới sáng. Thời điểm đó trên xe của tôi lúc nào cũng có chăn gối đầy đủ. Lúc vợ sinh con trong nhà chỉ còn hơn chục triệu, chúng tôi cũng không có sự hỗ trợ từ đâu cả. Con tôi sinh thiếu tháng phải nằm lồng kính, khi ra khỏi lồng kính được vài ngày lại phải vào cấp cứu ở bệnh viện Nhi, ra khỏi viện nhi được vài ngày lại phải quay trở lại viện, tính ra mất một tháng rưỡi nằm ở bệnh viện.
Tôi vừa phải lo công việc vừa phải chạy vạy vay mượn tiền có lẽ đến giờ vợ tôi vẫn không biết tôi vay cả lãi ngoài để chi phí. Tôi cũng chẳng quan tâm tới vấn đề kinh phí hay chi tiêu vì bản thân biết mình sẽ lo được những việc đó. Mỗi khi vào viện thăm vợ con, cái mà tôi chưa làm được là không biết chia sẻ cùng vợ, biết vợ mệt vợ đau nhưng thực sự tôi không biết dùng lời nói cử chỉ để chia sẻ cùng vợ. Đến tận bây giờ tôi cũng chưa biết làm việc đó vì từ bé tôi sống trong môi trường như thế.
Đàn ông đánh vợ trong hoàn cảnh nào cũng đều hèn hạ. Bản thân tôi biết rõ điều đó, tôi không biện minh cho việc làm của mình nhưng cũng muốn các bạn có cái nhìn chính xác hơn. Hôm đó cơ quan tôi tổ chức liên hoan, không hề hát hò. Ban đầu chúng tôi làm cùng cơ quan nhưng thời điểm này tôi đã chuyển sang một cơ quan khác. Vợ tôi gọi điện nhắn tin, tôi không hề tắt máy, còn trả lời rất rõ ràng là đi ăn cơm liên hoan cùng cơ quan. Sau đó cô ấy nhắn tin chửi bới, nói rất nhiều câu quá đáng đáng như tôi đang đi chơi gái vậy. Tôi tức điên người, không thể kiềm chế được, về tới nhà tôi lao vào tát vợ. Tôi nhận thấy đó là việc làm sai nhưng thực sự không chịu nổi khi vợ mắng chửi tôi như thằng đầu đường xó chợ. Tôi đã xin lỗi vợ vì dù thế nào tôi cũng sai.
Một hôm đang nấu ăn, bà giúp việc bế con đi chơi. Trong khi nấu ăn tôi tìm dụng cụ để nướng con mực và quay sang hỏi vợ có thấy chai cồn ở đâu không. Vợ chẳng thèm nói một câu đi vào nhà cầm chai cồn ra, tôi bực mình quá mắng vợ sao không thèm trả lời. Vợ lại mang chai cồn vào nhà cất đi và ra ngoài nằm xem ti vi như không có chuyện gì. Tôi bực mình tới tắt ti vi đi, vợ bỏ ra ngoài, tôi đóng cửa lại. Khoảng một phút vợ tôi quay vào nhà cầm chai côn ra bồn nước đổ hết xuống. Tôi điên quá bê cả nồi canh đang nấu quăng xuống đất. Lúc đó vợ cũng điên lên vì nghĩ tôi muốn quăng về phía cô ấy. Sau đó cô ấy chửi bới, vào bếp cầm 2 con dao ra dọa tôi, tôi lao tới để cho cô ấy đâm vào mình, trong lúc đó vô tình cô ấy bị đứt tay chứ không phải do mảnh vỡ của cái nồi làm đứt.
Nếu tôi có ý định quăng nồi nước sôi về phía vợ thì dù tôi có biết lỗi, bản thân cũng không chấp nhận được việc đó. Có thể trong lúc nóng giận, tôi tát vợ một vài cái nhưng chủ ý gây tổn thương cho vợ kiểu như quăng nồi nước sôi vào thì không.
Về việc nhà, bà giúp việc bế con từ sáng tới tối, rửa bát nấu ăn, quét dọn nhà cửa, giặt quần áo, tôi đi làm về ăn xong cơm sẽ bế con tới lúc bé ngủ. Đúng là tôi ít để ý tới những việc vặt vãnh trong nhà nhưng từ pha sữa cho con ăn, thay bỉm, bế con, ru con ngủ, đôi lúc nấu ăn tôi đều làm được tất, thực tế chẳng có việc gì trong nhà tôi không làm được. Theo tôi vấn đề ở đây là vợ chồng không thể chia sẻ cho nhau được thôi.
Tôi công nhận là đàn ông phải rộng lượng, phải thế này thế khác. Tôi cũng nghĩ như thế. Tuy nhiên tôi có thể rộng lượng trong mọi vấn đề tiền bạc, riêng một vấn đề tôi dù cố mà vẫn không thể đó là tình cảm. Tôi và em đến với nhau khi em đã qua một vài cuộc tình. Tôi biết và cũng không suy nghĩ nhiều về nó. Cái tôi suy nghĩ và khó chịu là khi yêu rồi cưới tôi, em vẫn để những mối quan hệ đó (có thể chỉ là bạn bè) diễn ra xung quanh. Em vẫn thường xuyên liên lạc với người yêu cũ, tôi nói em trả lời rằng quan điểm của em đã kết thúc rồi, chẳng còn gì nên tại sao lại không thể liên lạc.
Gửi vợ: Những lời anh nói ra hôm nay có lẽ có những cái anh đã nói với em nhiều rồi. Chỉ mong rằng khi nói ra ở đây những lời đó không còn là hài hước đối với em nữa. Sau khi đọc bài viết của em và đọc những comment của các bạn đọc, em thử suy nghĩ xem liệu có đúng chồng mình như thế không. Nếu anh đúng là người như thế, có lẽ dù bất cứ lý do gì em cũng không nên tiếp tục sống cùng anh. Hy vọng em và anh sẽ hiểu nhau hơn.
Sinh - vnexpress.net