Mẹ tôi soạn tiền hàng, tính toán lại sổ sách rồi thở dài: “Sao tháng này mất nhiều hàng thế nhỉ? Lại có nhiều khách lạ rồi”. Tôi im lặng không nói gì. Mẹ lầm bầm than mấy đứa bất lương, vào mua hàng còn lấy cắp. Mẹ biết đâu, kẻ trộm chính là tôi. Hơn một tháng nay tôi liên tục rút tiền hàng của mẹ. Tôi im lặng, mặt tôi đang tái vì xấu hổ và cả vì lo sợ nữa.
Tôi vốn là một đứa con gái khá xinh xắn dễ thương, xưa nay luôn nhận được sự quan tâm rất nhiều từ phía những người bạn khác giới. Có lẽ vì thế mà tôi khá tự tin, kiêu nữa là đằng khác. Tôi yêu một câu hot boy trong trường. Ai cũng nói chúng tôi rất đẹp đôi. Nhưng hơn một tháng trước tôi phát hiện ngoài tôi ra cậu ấy còn cặp với vài cô gái khác trong trường. Thậm chỉ, còn ngang nhiên tuyên bố tôi chỉ là vật trang trí, trông tạm được thôi chứ rỗng tuếch. Tôi bàng hoàng và đau đớn, cảm giác bị phản bội và bị hạ thấp, tôi không sao quên nổi.
Tức giận, tôi quyết tâm trả đũa. Tôi đi với một anh sành điệu, con nhà giàu để ý tôi từ lâu. Tôi không cần biết họ là người như thế nào, học hành ra sao, miễn là đi xe xịn, mặc hàng hiệu, có thể nâng cao “thương hiệu” của tôi trong mắt bạn bè. Suy nghĩ duy nhất của tôi là chứng minh cho “nó” thấy không thiếu gì kẻ hơn “nó” sẵn sàng săn đón, yêu chiều tôi. Và tôi đã thành công, thành công mỹ mãn trong việc làm cho cậu ấy trố mắt ra mà nhìn tôi hư hỏng.
Tôi không biết rằng tôi đang dấn thân vào một cuộc chơi quá nguy hiểm. Đầu tiên là những quán café sang trọng, rồi ly rượu chát đầu tiên trong đời. Dần dần là những quán bar đấy tiếng nhạc inh tai nhức óc. Nhưng sự ồn ào khó chịu ấy lại giúp tôi quên đi tôi đã từng bị đá như thế nào.
Tôi trở nên gày gò, chán ăn uống và chỉ muốn lao đầu vào các cuộc chơi đến thân tàn ma dại (Hình minh hoạ)
Điều gì phải đến cũng đến. Tôi thấy mình chỉ nhảy một lúc là thấm mệt trong khi lũ bạn điên cuồng lắc theo nhạc. Anh ấy dúi vào tay tôi một viên thuốc. Tôi thừa thông minh để hiểu đó là cái gì, nhưng lại quá dại dột khi uống nó nhanh chóng, không còn suy nghĩ gì nữa. Sự tự ti ngu ngốc về một lần bị xem thường đã khiến tôi không ý thức được cái gì đợi mình trước mắt.
Tôi nhận ra rằng mình đang nghiện lắc thì đã quá muộn. Ngày nào tôi cũng muốn lên sàn, muốn nghe nhạc và dùng thuốc, những lúc như thế tôi quên hoàn toàn mình là ai, quên hết gia đình và không còn phải suy nghĩ gì nữa. Tôi cặp với anh ta nhưng tôi vẫn phải kiếm tiền để tham gia vào những cuộc vui thâu đêm ấy.
Tiền tiêu vặt mẹ cho hằng tháng không thể đủ để nuôi một con nghiện. Tôi hay trông cửa hàng giúp mẹ và tiện tay rút lấy một vài tờ. Mẹ không biết, và cũng không thể đề phòng tôi. Khi tỉnh táo lại tôi đã khóc nhiều ghê gớm. Chính tôi với cái sĩ diện hão và sự thể hiện ngu ngốc đã phá cho tan nát cuộc đời mình.
Cả nhà đang nhận ra rằng dạo này tôi hay mệt mỏi, thỉnh thoảng lại đờ người ra, thất thần nhìn ngó xung quanh và lẩm bẩm một mình nữa, người thì gày gò và xanh lét. Mọi người lo tôi bị bệnh, cuống cuồng giục tôi đi khám. Anh trai còn xăng xái bảo xin nghỉ buổi làm đưa tôi đi kiểm tra sức khoẻ. Nhận thấy sự quan tâm của mọi người, tôi ứa nước mắt. Tôi đã phụ lại gai đình tôi, phụ lại những người luôn yêu thương, tôn trọng tôi một cách vô điều kiện. Tôi đã có tội với gia đình mình quá nhiều.
Nhưng tôi đã trở thành con nghiện lắc, ai rủ tôi cũng đi, mỗi khi đắm chìm trong tiếng nhạc thì tôi lại quên hết. Còn lúc tỉnh táo, tôi cứ ngồi khóc như bị điên vậy. Càng ngày tôi càng sợ chính mình, tôi sợ mình bị điên nhưng lại không đủ bản lĩnh dừng lại. Tôi cũng sợ một lúc nào đó mẹ phát hiện ra rồi bà sẽ đau lòng như thế nào…
Con đường tự huỷ hoại của tôi đã đi đến gần cuối. Tôi thấy mình suy sụp lắm rồi, đang bình thường tôi cũng có thể ngồi khóc được. Tôi ân hận lắm, nhưng nếu không tham gia những cuộc chơi kia thì ngày nào tôi cũng bứt rứt không yên. Tôi sẽ sống như thế này đến bao giờ khi tự biến mình thành kẻ ăn cắp tiền của gia đình, thành con nghiện xấu xa và hoàn toàn không thấy chút tương lai nào?
Theo Kênh 14
Sorry, your account does not have access to post comments.