[size=3]Khi báo tin này với người tình, và cũng là cha chồng của mình, ông đã hôn tôi rất trìu mến và nói: “Đây sẽ là người thừa kế”. Và chính ông là người thông báo cho tất cả biết tôi và… chồng tôi đã có con.
Lâm vào hoàn cảnh như tôi lúc này thật bi đát, nhưng đó là cả câu chuyện dài.
Cách đây vài năm, tôi là cô gái may mắn nhất làng được bước vào ngưỡng cửa đại học, quanh năm chân lấm tay bùn giờ nuôi ước mơ được đổi đời.
Bốn năm đại học kết thúc với tấm bằng giỏi, khiến cô gái tỉnh lẻ như tôi càng nuôi mộng trở nên giàu có, thay đổi số phận và có thể là chốn nương tựa vững chắc cho cha mẹ cùng đám em ở quê.
Cầm tấm bằng loại ưu, tôi may mắn nhận vào làm công ty điện tử ở Hà Nội. Ngay từ khi bắt đầu công việc, tôi đã chứng tỏ được năng lực của mình và được sếp tin cậy, không phải vì tôi quá xinh đẹp hay có đôi chân dài mà vì những sáng kiến, cách giải quyết công việc của tôi luôn mang lại hiệu quả cao nhất cho công ty.
Dần dần tôi được cất nhắc, rồi làm quản lý cả một bộ phận, và cũng chỉ một năm sau, tôi trở thành trợ lý tin cậy của sếp.
Từ đó, tôi luôn sát cánh cùng ông chủ của mình đi gặp gỡ, hội đàm, bàn bạc với các đối tác và chính tôi cũng là người mang về cho công ty nhiều hợp đồng béo bở. Thực tế, sếp của tôi khi đó mới gần 50 tuổi, khá ưa nhìn, thông minh và đầy bản lĩnh.
Một ngày, khi vừa kết thúc tiệc tùng với đối tác và trên đường trở về nhà, sếp tôi bỗng nhiên thở dài đầy buồn bã. Gặng hỏi lý do, ông cho biết mình có một cậu con trai, kém tôi một tuổi nhưng đầu óc không được lanh lợi cho lắm, nên ông lo sợ anh ấy sẽ không thể quản lý được công ty mà ông phải vất vả bao năm mới gây dựng được.
Tôi vẫn còn nhớ lúc đó mình đã cười và an ủi sếp rằng, “Hãy kiếm cho anh ấy một người vợ thông minh, mọi chuyện sẽ giải quyết êm đẹp”.
“Tôi muốn cô là người phụ nữ đó, cô hãy làm vợ con tôi. Tôi không tin phụ nữ bây giờ, họ có thể lấy con tôi nếu có cũng chỉ vì gia sản này” - Thật bất ngờ, đột ngột, tôi đã nhận được câu trả lời như vậy.
Tôi đâu phải là vị thánh, cả đêm dài tôi suy nghĩ mãi về lời đề nghị đó. Là cô gái nông thôn lên thành phố, ngay từ ngày đầu tiên tôi đã nuôi ước mộng đổi đời, thay đổi số phận. Cả bốn năm đại học tôi vẫn chưa yêu ai vì toàn bộ thời gian đều dành cho việc học, lên thư viện…
Và cuối cùng tôi đã chấp nhận làm con dâu của sếp, tôi đã nghĩ trái tim mình sẵn sàng, nhất là khi gặp gỡ chồng tương lai, tôi thấy anh ấy thật đẹp trai, sáng sủa không thua kém gì sếp, lại thấy anh không chậm và quá khù khờ.
Sáu tháng sau tôi kết hôn, và đời tôi thay đổi từ đây. Ngay trong đêm tân hôn tôi mới nhận ra mình là cô dâu bất hạnh và sẽ không bao giờ có hạnh phúc, khi phát hiện chồng mình rất yếu khoản chăn gối, trên giường cưới sang trọng và quá lãng mạn anh ấy không biết phải làm gì. Dù đã được gợi ý, hướng dẫn nhưng thú thật chồng tôi là người bất lực. Nhưng ly hôn vì điều này và ngay sau đêm tân hôn ư… tôi không dám nghĩ đến.
Những ngày sau đó, tôi lao vào công việc để quên đi phần nào cảm giác bất hạnh của người vợ mới cưới, và khi đêm về nằm bên cạnh chồng là lúc tôi cảm thấy cô đơn, chán nản nhất. Đã có lúc tôi phải “tự giải tỏa” những nỗi thèm khát và ham muốn sinh lý tự nhiên của bản thân bằng cách "tự sướng".
Và cái ngày cuối năm ấy khiến tôi nhớ mãi. Hôm đó tôi cùng bố chồng mình có chuyến công tác tại TP.HCM, bữa ăn tối diễn ra bình thường, chỉ có điều tôi đã uống chút rượu, chỉ hai chén thôi nhưng đủ khiến tôi chuếnh choáng và không biết gì.
Đêm đó tôi chỉ có cảm giác ai đó đưa mình vào phòng, cởi bỏ quần áo. Với một phụ nữ chưa từng được ôm hôn người đàn ông một cách thật sự, mong muốn lâu nay chưa được giải tỏa… tất cả mọi việc diễn ra như bản năng.
Buổi sáng sau đó thức dậy, khi phát hiện người nằm bên cạnh mình là bố chồng tôi thực sự hoảng hốt, nhưng ngay lập tức, ông ôm chầm lấy tôi và nói "Tôi xin lỗi, tôi biết đồng ý kết hôn với K (tên chồng tôi) sẽ nhận nhiều đau khổ, nhưng công việc kinh doanh của gia đình này phải có người tiếp nối, trong khi K không có khả năng, vì vậy tôi chỉ có thể nghĩ theo cách này…”.
Ông nói những lời chân tình giàn giụa trong nước mắt, tôi cũng khóc, nhưng ngay sau đó là những cử chỉ an ủi, vuốt ve xoa dịu tâm hồn…. và cả hai lại lao vào yêu nhau lần nữa.
Và sau chuyến công tác đó, tôi đã trở thành người yêu của chính bố chồng mình. Chúng tôi thường quan hệ ngay tại văn phòng, khách sạn, một chốn lãng mạn, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ quan hệ trong chính ngôi nhà chung. Lúc đó, tôi vẫn chưa cảm thấy mình quá hèn hạ hay tội lỗi, ngược lại tôi thấy mình thật hạnh phúc vì trở thành người đàn bà thực sự.
Nhưng chỉ vài tháng sau tôi có thai…
Khi tôi thông báo tin này với người tình và cũng là cha chồng của mình, ông đã hôn tôi rất trìu mến và nói “Đây sẽ là người thừa kế”. Và chính ông cũng là người thông báo cho bạn bè, họ hàng biết tôi và K đã có con.
Họ hàng nội ngoại, bạn bè gần xa ai ai cũng gửi lời chúc mừng, mọi người đều mong chờ tôi sẽ sinh một cậu con trai. Bạn bè của bố chồng tôi cũng đến chúc mừng. Mẹ chồng tôi cũng cảm ơn tôi rối rít. Đến lúc này tôi mới nhìn lại mình và nhận ra số phận mình thật bẽ bàng, nhìn nụ cười không biết gì của chồng, tôi lại càng đau xót…
Trái tim tôi đang ngày càng nặng trĩu và cảm thấy tội lỗi chất chồng, bào thai ngày một lớn, nhưng tôi tự hỏi khi lớn lên xưng hô con tôi như thế nào cho đúng. Phải chăng tôi là người phụ nữ quá xấu xa?!
(Sưu tầm)[/size]