Cậu có biết, vì sao không?
Mùa đi học lại về. Tớ nhớ cậu. Cảm xúc cứ từ từ ùa về. Ngày ấy, tụi mình đều thật vất vả với cuộc sống…… ba mẹ là những người lao động, đầu tắt mặt tối, việc học của chúng mình cũng thật gian nan.
Cậu đậu vào Trường Đại học Bách khoa, hồi ấy cậu học Khoa Điện Tự động _ một khoa thật khó nhằn . Cậu vui lắm , nhưng cũng lo lắm. Vì cậu phải tự trang trải mọi thứ cho việc học.
Tớ thì xin được một công việc, cũng phải vừa học vừa làm thì mới đáp ứng được yêu cầu công việc. Tớ mừng cho cậu, cậu học rất giỏi, nên đậu vào đó là chuyện đương nhiên…
Mình ít gặp nhau!
Lâu lắm, một tối thứ bảy cậu ghé nhà thăm tớ. Cậu đã đen sẵn, giờ lại càng đen hơn, gầy hơn. Cậu cười hiền lành, từ tốn, vốn có ở cậu: Sao rồi, công việc vẫn tốt? Vui nhiều không?
Ừ, thì cũng tốt. Mình đang xin học Đại học tại chức, nhưng phải chờ thêm thời gian. “Ông” có vẻ bận rộn nhiều ?
Không sao, được đến trường là tốt rồi. Cậu cười và nheo mắt dưới cặp kính cận dày ơi là dày, nói tiếp, vẫn giọng đêu đều. Mỗi sáng, mình dậy từ 3 giờ đạp xe ba bánh chở hàng cho người ta ở chợ Cầu Muối, đến 5 giờ sáng quay về, đi bỏ báo cho một số nhà. Đến 7 giờ thì đạp xe đến trường học luôn..
Tui thấy ông gầy quá , coi chừng sức khoẻ nha.
Con nhà nông mà, lo gì ! Cậu vẫn cười: "Đi uống nước nha".
Tớ và cậu cứ cuốc bộ thong thả, nhắc bạn bè thân quen, động viên nhau cố gắng học. Bỗng lúc đó trên đường, ngay trước chợ Phú Nhuận, có chiếc xe gắn máy vì chở đồ nhiều, cồng kềnh nên người lái chệch choạc tay lái ngã xuống khi cua vào chợ. Cậu vội chạy ngay lại, đỡ lên, nhặt đồ và còn buộc lại cho chắc dùm chú ấy.
Quay lại chỗ tớ, đưa tay đẩy đẩy chiếc kính cận, cậu cười: "Xin lỗi nha, chạy liền không kịp nói với bà…"
Cậu biết không, tớ đã rất vui vì hành động tự nhiên đó của cậu, không màu mè, ngại ngần giúp người ta liền….
Sau lần ấy, thật lâu tớ mới được tin cậu. Bây giờ, cậu không đạp xe chở hàng nữa, vì không kịp thời gian và quá mệt. Cậu sắp xếp đi dạy kèm buổi tối. Vẫn chiếc xe đạp đòn giông ấy, cậu đạp gần 10 cây số đi làm gia sư. Những hôm không có giờ dạy, cậu lại nhận công việc sửa điện, những vật dụng liên quan đến điện cậu đều có thể sửa được cả .
Thời gian với cậu quý ơi là quý.
Cậu tất bật , cậu vất vả …Cậu vẫn đến trường, cậu vẫn học tốt. Cậu còn để ý tìm tài liệu học tập để gửi cho người bạn, lúc đó là thanh niên xung phong ở Đak Nông không có điều kiện thi Đại học như cậu. Cậu động viên cậu bạn ấy ráng xem bài, để có thể sau này học tiếp…
Tớ cứ nghĩ, nếu gặp cậu, chắc mình phải động viên thêm tinh thần cho cậu.
Ấy vậy mà, một trưa khi câu ghé chỗ làm thăm tớ. Tớ đã trút những bực bội của mình trong công việc cho cậu nghe. Cậu cười (cái cười hiền lành cố hữu của cậu), và cứ yên lặng lắng nghe… Không phải góp ý gì đâu, nhưng như vậy là cậu đã giúp tớ rất nhiều đấy thôi!
Cậu đã vượt qua những nhọc nhằn trong cuộc sống. Cậu đã vượt qua những năm ở Đại học với bằng tốt nghiệp loại Giỏi….
Và bây giờ, cậu vẫn bớt một chút trong phần lương không cao của mình để gửi vào quỹ học bổng dành cho học sinh nghèo . ..
Mùa đi học lại về, tớ nhớ cậu…