[size=4]
[/size]
[/size]
[justify][size=4]
Tôi năm nay 26 tuổi, xuất thân từ nông thôn, kết hôn đã tròn hai năm. Nhà chồng tôi khá giả hơn nên cưới được anh, tôi cũng nở mày nở mặt. Chúng tôi học chung thời phổ thông. Khi ấy, tôi là hoa khôi của lớp, anh theo đuổi suốt ba năm trời. Tình cảm chân thành của anh cuối cùng cũng khiến tôi rung động. Sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi chính thức chấm dứt thứ tình yêu “marathon” và quyết định kết hôn. Nhà chồng tôi có cửa hàng tạp hóa ở thị trấn, kinh doanh khá phát đạt nên cưới xong, chúng tôi cũng có đồng ra đồng vào. Anh quyết định mua thêm một căn hộ nhỏ trên thành phố, để thuận tiện cho công việc và con cái về sau được hưởng môi trường giáo dục thật tốt.
Chọn đi chọn lại, nhà ưng thì cao giá, hợp túi tiền thì *ng quá nhỏ hẹp, cuối cùng, chúng tôi tậu một căn nhà vừa vặn, đủ *ng khách, ngủ, bếp và vệ sinh. Sau tuần trăng mật, hai vợ chồng hào hứng trở về với nhịp sống thường ngày, bận bịu công việc cơ quan. Nhưng quãng thời gian hạnh phúc nhanh chóng chấm dứt. Thời gian này, cuộc sống hôn nhân với tôi không mấy suôn sẻ. Tôi vẫn mơ màng hồi tưởng lại thời thiếu nữ được yêu chiều, nâng niu. Còn anh ấy thì sống quá thực tế và cứng nhắc. Để nỗ lực kiếm tiền, chồng tôi tiết kiệm hết mức. Thường ngày, tiền tiêu vặt trong ví tôi chẳng mấy khi có, càng không bàn tới xõa tiền mua sắm quần áo, trang sức để làm đẹp. Đồng lương ở cơ quan thì hạn hẹp, số tiền bạn bè họ hàng mừng cưới có đáng là bao, nên vợ chồng tôi không nỡ tiêu xài hoang phí.[/size][/justify]
[justify][size=4]Ở nhà tôi phải nhịn chồng đủ điều, ra đường thì nghe lời ong tiếng ve của thiên hạ, nên tâm trạng càng u uất, buồn bực. Có lần, vì không chịu đựng nổi, tôi phá lệ, dốc sạch số tiền lương vừa nhận đi mua mỹ phẩm cho mình. Biết chuyện, chồng tôi giận sôi người, tối đó mắng vợ một trận té tát. Từ đấy về sau, anh áp dụng * hà tiện vô đối. Mua bất cứ thứ gì cũng phải ghi chép cẩn thận vào một cuốn sổ, thậm chí cả cuộn giấy vệ sinh cũng không bỏ sót.[/size][/justify]