Giữa đông, bọn mình kéo nhau đi Đồ sơn, bốn đứa, tuyền bạn cũ hồi đại học. Nhiều bạn sẽ thắc mắc đéo ai lại đi bể mùa đông, gái chăng? Cũng đéo phải, gái đông vắng lắm. Bọn mình đi vì chả có chỗ đéo nào đi, chỉ mong ăn bữa cua nghẹ tươi sống rồi tối quây lại đánh bạc. Đơn giản thế thôi.
Biển vắng, quán hàng xác xơ, gió bể mùa đông dưng lại rất ấm. Bọn mình men ra tận tàu cá, mua cua ghẹ rồi về nhà nghỉ thuê nồi luộc. Ăn ngập răng, say tuý luý.
Đêm, bọn mình xếp bằng chơi bạc. Bạc nhỏ thôi, dưng cũng ăn thua đủ. Bạn mình quá nửa đêm đã đi tong bảy triệu, bảo đen, đéo chơi nữa, lỉnh về phòng. Ba thằng còn lại giở trò đen đỏ ba cây. Úýnh đến bảnh mắt, lăn ra ngủ, đéo thèm đếm tiền xem được hay thua.
Già chiều, tỉnh ngủ, lục tục ý ới nhau kiếm cái đổ vào mồm để còn về. Chỉ có ba thằng, đéo thấy thằng bạn đen bạc kia đâu. Cứ nghĩ lang thang đâu đó nên yên tâm giả phòng, tìm quán ăn cơm.
Chiều hẳn, vẫn không thấy thằng bạn kia đâu. Thi nhau gọi điện thoại dưng bặt vô âm tín, quay lại nhà nghỉ tìm, rồi lại dặn dò, chờ đợi, lo âu, nghĩ dại. Lo và tức!
Chẳng thể chờ đợi một thằng khốn, cả ba quyết định về trong đêm. Phập phồng lo lắng, suy đoán vẩn vơ rồi cũng về được đến nhà. Cả đêm mất ngủ.
Sáng đi làm, đã thấy thằng bạn ngồi lù lù trong phòng, chân vắt lên bàn, lơ đãng rít thuốc. Mình điên, chửi um lên cái cơ sự hôm qua. Chả ừ hử mẹ j, búng tóp qua cửa sổ, khúng khắng, giải đen, chửi cái kặc. Ừ thôi, chuyện liền ông, lèm bèm cái đéo j.
Mấy ngày sau, thằng bạn đến sở làm đi như bị thọt, mặt tóp, da xanh, chiều lại phát sốt. Hoang mang quá, hỏi sao sao, bảo bị lên hạch, hỏi đâu đâu, chỉ mẹ tay vào háng. Ừ, lên hạch đau phát sốt thời đúng mẹ rồi, mẻ tý cái lợi cũng đau như bố đời lên cơn.
Mình bảo xin sếp nghỉ mẹ đi, lành hẵng đi làm lại. Nghỉ nguyên nửa tháng, hạch chắc to như cục sỏi nén cà.
Chuyện chỉ có thế thôi, lâu mẹ rồi.
Thằng bạn lấy vợ, đến nay năm năm có lẻ. Hai đứa cũng không còn chung sở làm, mỗi thằng một hướng tương lai, tuỳ tiện làm ăn, tự bóc lột mình. Tuy thế nhưng nghĩa tình vẫn dày, thăm nhau đều đặn lắm.
Vợ thằng bạn người công giáo, xinh và hiền như ma-xơ, ai cũng ngợi khen, ganh tỵ xen lẫn thèm thuồng. Mỗi tội chừng ấy năm chả con cái mẹ, hỏi thời bảo nào là kế hoạch, chưa được tuổi, chán đi thì lại con cái là của giời cho, hỏi đòi cái đéo j.
Mẹ, tuyền việc kiếm ra tiền, xe đi cũng gần đến đôi tỷ, nhà mới đổi hôm nao. Như mình, đẻ thật lực chứ đắn đo mẹ j. Dưng thôi, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi qủa, biết thế đéo, nhỉ?
Hôm đến ăn nhà mới, vợ thằng bạn kéo lên lầu, anh anh, xem em cái này cái. Gì, y bạ à, tên hắn à, xem nào: lậu, có mủ, đặc trị kháng sinh liều cao ( tiêm 15 ngày), không khỏi: đốt, ngày x tháng y năm 2003. Lấy đâu ra đấy? Chuyển nhà em nhặt được trong tủ sách. Đưa nó chưa? Chưa, thế mới phải hỏi anh. Anh biết đéo đâu đấy.
Tiệc tàn, say ngất ngư. Bọn mình lại xấp bằng ngồi đánh bài. Thằng bạn đen bạc thuở nào vẫn thua tả tơi, đâu cũng đến bảy triệu, chán vứt mẹ bài lăn ra ngủ cho thằng khác thế chân. Giá mà năm nao được hay thua cũng đi ngủ nhỉ?
Ngủ đi, thằng bạn. Đêm nay và có thể sẽ là bao đêm sau vợ mày sẽ thức!