<div id="post_message_9522806"><b>Trong quán cà phê nhỏ trên đường Nguyễn Chí Thanh, cô gái sinh năm 1989 ngồi kể chuyện đời bi đát của mình. Cô khá thấp, hơi gầy, gương mặt chẳng có gì đặc biệt ngoài đôi mắt đen lay láy.</b><br>
<img src="http://img.news.zing.vn/img/179/t179100.jpg" alt="" border="0"><br>
<b>Đời cay đắng<br></b><br>
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó ở Hà Nam, quê tôi chẳng có ruộng, cũng không có đất đai để bố mẹ tôi có thể trồng rau, nuôi gà. Bố tôi làm thợ đập đá tại một mỏ khai thác đá tư nhân, còn mẹ tôi thì đi giúp việc cho một người quen ở gần nhà.<br>
<br>
Năm 18 tuổi, tôi biết mình chẳng thể nào thi đỗ đại học, vì tôi học kém, và nhà tôi cũng chẳng có tiền cho tôi đi học. Mẹ tôi bảo: “Mày làm gì thì làm, hết lớp 12 tao không nuôi được mày nữa đâu”. Không cần mẹ nói thì tôi cũng biết là phải tính đường đi cho mình. Nhưng mà, làm gì, làm như thế nào thì tôi không biết.<br>
<br>
Chán nản, tôi lao vào chat. Rồi một ngày tháng 1 năm 2008, tôi quen anh. Tôi kể cho anh nghe về cuộc sống của mình, về sự hoang mang và bế tắc mà mình đang gặp phải.<br>
<br>
Tháng 6 tôi thi xong tốt nghiệp lớp 12, đó cũng là lúc anh và tôi hẹn gặp nhau. Việc đầu tiên anh bảo với tôi không phải là vào nhà nghỉ mà là sẽ tìm thuê cho tôi một trong trọ, hướng dẫn tôi nên đăng ký vào học một trường trung cấp ở Hà Nội và thời gian còn lại sẽ đến công ty anh làm. Anh bảo, mọi chi phí ăn ở học hành của tôi anh sẽ lo hết.<br>
<br>
Cuộc đời tôi như mở một trang mới. Thiên đường, hay địa ngục, tôi chẳng thể nào biết được. Chỉ hiểu rằng, nhờ có anh tôi không còn là một con bé nghèo rớt lúc nào cũng ở tình trạng thiếu ăn và thèm ăn.<br>
<br>
Hàng tuần, anh đến với tôi vào tối thứ 7. Đó là khoảng thời gian tôi được tái sinh. Và đôi khi tái sinh cho đến kiệt cùng sức lực vì trong chuyện ấy anh rất khỏe. Có những đêm anh bắt tôi phục tùng suốt 4,5 tiếng đồng hồ, sáng ra thì người tôi như một cái giẻ rách và phải một tuần liền mới hồi lại sức. Nhưng bù lại, tôi có tiền của anh.<br>
<br>
Mỗi tuần anh đưa tôi 300.000 đồng, cuối tháng anh đưa tiền nhà cho tôi trả, còn lúc nào cần chi cho quần áo, giày dép thì anh sẽ đưa riêng. Anh không bao giờ đưa nhiều tiền cho tôi vì sợ nếu có nhiều tiền tôi sẽ hay đi chơi. 300.000 đó, tôi chỉ dám tiêu 150.000 đồng, còn lại tôi thường gửi quê về cho mẹ. Thời gian gần đây, tiền anh cho tôi tăng lên một chút, khoảng 500.000 đồng/tuần, tôi gửi về cho nhà 200.000, còn lại cũng đủ cho tôi sống qua ngày.<br>
<br>
Mẹ tôi chẳng bao giờ thèm hỏi sao tôi có tiền học, tiền ăn, thậm chí nếu hết tuần mà không thấy tôi gửi tiền về bà còn điện ra chửi.<br>
<br>
Một lần, thằng em trai tôi ra phòng trọ, nghe chuyện từ những người hàng xóm, nó chửi thẳng vào mặt tôi: “Bà chả khác gì con cave, bà đừng bao giờ vác cái mặt về nhà nữa”. Tôi chỉ biết đứng lặng nhìn nó!<br>
<br>
<b>Tương lai mờ mịt</b><br>
<br>
Ngày mới quen anh, tôi biết anh đã có vợ và hai người không có một cuộc sống hạnh phúc. Vợ anh là một người đàn bà ghê gớm, dù nhất định không chịu li dị với anh nhưng cũng cặp với nhiều gã đàn ông. Một mình anh phải lo ăn học cho hai đứa con và mẹ ruột của mình. Thời gian tôi mới ra Hà Nội, tôi có đến làm việc tại công ty anh. Có lẽ vì tôi chẳng xinh đẹp gì và anh cũng khéo giấu nên mọi người ở đó không biết quan hệ của chúng tôi.<br>
<br>
Chỉ đến khi chị vợ theo anh đến tận nhà trọ và phát hiện ra kẻ đang sống với chồng mình bên ngoài là tôi thì ngay hôm sau bà ta đến công ty và tát thẳng vào mặt tôi, lao vào định xé áo tôi. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi không thấy sợ, cứ nhìn trừng trừng vào mặt bà ta, rồi khi mọi người kéo được bà ta đi thì tôi cũng dắt xe về phòng trọ của mình. Trước lúc đi bà ta tuyên bố: “Mày cứ làm con đĩ bám chồng bà đi, nhưng đừng mong rút được tiền của nhà bà và lấy được chồng bà”.<br>
<br>
Tôi biết anh chẳng phải đại gia gì, lại gánh nặng nuôi gia đình nên chẳng bao giờ dám mơ tưởng mình được sống trong nhung lụa hay có ngày trở thành vợ của anh. Nhưng thỉnh thoảng vì những cơn giận dữ anh chẳng đưa cho tôi đồng nào. Có lần, suốt nửa tháng anh không đến, tôi điện anh cũng chẳng nghe máy, tôi lên đến cơ quan anh không thèm gặp. Tôi không dám làm căng, chỉ có thể quay về phòng trọ và nằm khóc.<br>
<br>
Cơn đói ập đến, mấy hôm đầu tôi còn có thể ăn cháo trắng qua ngày vì trong nhà còn một ít gạo, nhưng rồi gạo cũng hết và tôi chỉ có thể uống nướng lọc cầm hơi. Tôi đói, lử đử. Và đã không ít lần hàng xóm phải đưa tôi vào viện trong tình trạng ngất vì đói. Chỉ đến lúc đó, anh mới hết lạnh lùng và đến đưa tôi ra khỏi viện, làm hòa và đưa tiền cho tôi.<br>
<br>
Có những buổi tối, tôi ngồi trong căn phòng trọ của mình, với những vỉ thuốc ngủ trước mặt. Đó là những lúc anh hẹn đến nhưng rồi lại không, và với linh cảm của mình, tôi biết anh đang đi cùng một con nhỏ nào khác. Tôi nhớ anh, tôi khát khao anh, tôi cần anh và tôi căm thù anh.<br>
<br>
Nhưng tôi mới chỉ dám chết 2 lần. Cả 2 lần anh đều đến khi tôi đã thoát hiểm, và trong cơn lơ mơ của mình, tôi có nghe anh nói với mấy người hàng xóm: “Yên tâm đi, nó cao số lắm không chết đâu mà lo”.<br>
<br>
Tim tôi đau nhói, tôi hiểu rằng mình chẳng là gì trong cuộc sống của anh, và tôi cần anh chứ chưa bao giờ anh cần tôi.<br>
<br>
Rồi tôi nghe lời khuyên của nhiều người, quyết định đi tìm việc làm để không phải phụ thuộc vào anh. Nhưng khi mang hồ sơ đến gần 10 nơi thì chẳng nơi nào nhận, tôi cũng mất mấy trăm nghìn ở trung tâm việc làm nhưng đều thất bại, cứ nghĩ tìm việc bán hàng cũng đơn giản nên tôi thử. Tôi xin làm một chân bán hàng quần áo ở gần nhà, người ta bảo lương tháng 1,2 triệu, thời gian từ 10 giờ sáng đến 10 giờ tối, tôi chấp nhận. Làm hùng hục 5 ngày liền, tôi bất ngờ bị cho nghỉ việc mà chả được trả đồng lương nào. Tôi buông xuôi, dường như số phận vẫn cột chặt tôi với anh, với túi tiền của anh.<br>
<br>
Một người bạn của tôi bảo: “Mày đã chấp nhận sống bám vào lão thì cố mà moi cho lắm tiền chứ, việc gì phải tằn tiện thế”. Tôi cũng chỉ im lặng. Họ không biết rằng, gần 20 tuổi, được đọc và nghe kể nhiều về những món ăn ngon, nhưng thực sự là nhờ có anh tôi mới biết đến những món như gà Mạnh Hoạch, gà đen, cá om dưa…., tôi biết quả măng cụt ăn mát như thế nào, quả vú sữa phải ăn ra sao….và tôi biết hạnh phúc là một thứ quá xa xỉ đối với mình.<br>
Nguồn : Zing<br>
Thấy hay thì <font size="5"><font color="Cyan"><b>Thanks</b></font></font> cho mình nha mấy bạn <img src="http://truongton.net/forum/picture.php?albumid=4362&pictureid=141137" alt="" title="Bunny" class="inlineimg" border="0"></div>