Cậu thân mến!
Mình viết thư này sau khi đã làm đám cưới được mười ngày. Một đám cưới mà cậu và những đứa bạn khác của mình đã đến đầy đủ và đã khóc cười vui suốt suốt một đêm.
Như thế, mình là kẻ đầu tiên có vợ trong hội anh em ta. Chắc cậu cũng thừa hiểu, kẻ tiên phong lúc nào cũng là kẻ chịu nhiều vinh quang và cay đắng. Chỉ cần đọc tới đây, mình biết cậu sẽ hỏi ngay: Cay đắng nhiều hay vinh quang nhiều? Dạ, xin thưa, hai thứ ngang nhau cậu ạ.
Chắc cậu cũng thừa hiểu, đàn ông thì phải lấy vợ. Đấy là một kết cục không thể tránh được, và tại sao ta phải tránh? Ta không dũng cảm ư? Ta ngại hy sinh ư? Ta thiếu bình thường ư? Nếu không phải vậy, ta hãy biết chấp nhận số phận, và với khả năng nhỏ bé của mình, biến nó, một cách khá vô vọng, thành niềm vui.
Rõ ràng cậu cũng thừa hiểu bản thân vợ không có gì xấu. Bố vợ và em gái vợ cũng vậy (mẹ vợ lại là một phạm trù khác, ta sẽ bàn sau). Điều gay go chả nằm ở vợ, mà ở những thứ gì do vợ mang tới.
Vậy vợ mình đã mang cho mình cái gì?
Mình phải thổ lộ với cậu rằng có nhiều thứ lắm. Nhiều tới mức ngay cả trong mơ mình cũng không tưởng tượng ra nổi. Sau đêm tân hôn, những thứ ấy đổ ập xuống đầu mình như cây cổ thụ đổ xuống đầu một chàng trai trẻ.
Đầu tiên, nàng mang tới cho chồng sự vệ sinh. Cứ năm phút, nàng lại quét nhà một lần, lại rửa một cái gì đó, lau một cái gì đó, hoặc chùi một cái gì đó. Nàng lùng sục rác rưởi và bụi bặm trong nhà như cảnh sát lùng bọn tội phạm.
Sau đó, vợ mang cho mình kiến thức về giá cả. Nàng khám phá cho thấy một ký thịt bò mua ở chợ bao nhiêu còn mua ở đầu hẻm là bao nhiêu. Nàng lôi chồng (tức lôi mình, tức người bạn khốn khổ của cậu đây) qua các gian hàng như lôi một đứa bé, và nàng giảng cho đứa bé ấy những sự thay đổi của thế giới kỳ diệu có tên là tạp hóa. Mình chợt phát hiện ra mình sống trong đại dương mênh mông mà không biết, nếu như có thể gọi tạp phẩm là đại dương.
Tiếp theo, chỉ sau khi cưới hai ngày (mình xin nhắc lại: hai ngày!), vợ khôn ngoan đã khiến chồng tội nghiệp (vẫn là mình đây) sáng mắt ra vì cách tiết kiệm trong nhà. Nàng liên tiếp tắt đèn, tắt nước, nàng hâm lại các món canh từ hôm qua và làm cho như mới những chiếc bánh để đã lâu ngày. Nàng phát hiện giúp mình khi cho xà bông vào máy giặt nên cho từng muỗng một và khi thái bất cứ thứ gì đừng có thái dầy.
Nàng ban bố tình trạng khẩn cấp trong phòng. Nàng sắp xếp thứ gì ra thứ ấy, khoảng nào ra khoảng ấy, món nào ra món ấy, tới mức mình lén nghĩ (chỉ dám lén thôi) là anh nào ra anh ấy cũng không chừng. Nàng làm cho mọi thứ ngăn nắp tới mức muốn tìm cái gì, chắc chắn mình phải làm vỡ hoặc làm đổ một cái gì khác.
Nàng nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh. Nàng thay chiếc váy cưới trắng muốt, bồng bềnh bằng bộ đồ bộ không trắng muốt và cũng không bồng bềnh nhưng vô cùng tiện lợi. Nàng buộc tóc cao lên bằng mấy sợi dây thun, nàng thay đổi giày cao gót bằng đôi dép xẹp lép trong nhà, khiến nàng chạy nhanh hơn cả con chuột nhắt.
Tóm lại, bạn thân mến ạ, sau mười ngày cưới vợ mình có cảm giác như đã sống thêm mười cuộc đời. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, trong mình các cảm giác tự hào, yên tâm, hứng thú, sợ hãi và e ngại luôn luôn trào dâng, luôn luôn ầm ầm như sóng biển xô bờ.
Mình phải thú thực rằng mình không biết mười ngày tiếp theo sẽ ra sao. Tương lai trở nên không thể đoán trước được. Chỉ biết rằng những phút rảnh rỗi hiếm hoi, ngồi nhớ lại những tháng ngày vui vẻ của anh em ta, mình chợt thấy nao lòng.
Những giờ phút ấy đã trở nên xa mãi mãi, và mình nhớ tới một cách ngậm ngùi.
Bạn của cậu
Tèo