Bãi biển bắt đầu thưa người. Có một em bé đi lạc. Em đến từ một xứ rất xa, xa không tưởng tượng nổi, mà em gọi là xứ Sương Mù Xanh.
Bơi lâu đã mệt, tôi trở lên bờ.
Nàng đang nằm võng, đong đưa giữa hai cây hoàng hậu, dưới những rèm hoa vàng óng. Vài cánh vàng thanh tú rơi rắc lên mình nàng.
Sau chuyện ấy, nàng đã gầy đi, và vì thế trở nên thon thả. Có thể nói tai họa làm nàng thành ra đẹp và buồn. Có chút gì tàn nhẫn trong nhan sắc của nàng dạo này.
Không gian chiều pha trộn nắng và gió, pha trộn cái rực rỡ và cái lạnh, nỗi điêu tàn và hoan lạc.
- Em không đọc sách à?
- Không. Anh có nhìn thấy một em bé đẹp như thiên thần không?
- Ở đâu?
- Bé lang thang trên bãi cát. Chừng như mới lên bảy. Tóc xanh da trời óng ánh. Bé có vẻ buồn nhưng không chút sợ hãi. Anh không thấy à?
- Không.
- Mái tóc xanh dài của bé bay bay như một chiếc khăn san, và lúc nào cũng có một bầy chuồn chuồn nhỏ bay theo. Anh không thấy à?
Vẫn là cái giọng hay hờn dỗi đó thôi. Một đứa bé đẹp như thế, như thiên thần kia, mà sao tôi không nhìn thấy; ấy là tôi có lỗi!
- Tóc xanh da trời? Không, anh chỉ thấy mấy nhóc tì tóc đen hoặc vàng mà thôi.
- Em còn nghe bé hát. Bé hát hay lắm cơ! Ôi, bé dễ thương quá!
Tôi chẳng biết nói gì. Nàng luôn luôn nhìn thấy những em bé xinh đẹp như thiên thần. Dường như đám sinh linh toàn bích ấy bay lượn khắp nơi, mà nàng thì chỉ biết đứng nhìn, như nhìn những món quà quý báu thuộc về ai đó, những kẻ quá ư diễm phúc!
- Em định chạy theo bé nhưng cảm thấy ngại ngùng. Nếu anh lên mà không thấy em…
- Không sao mà.
- Không sao?
- Đừng thế chứ! Anh sẽ đi tìm em.
- Sẽ có lúc em không còn làm phiền anh nữa. Sẽ không có tìm kiếm, phải không?
- Em lại trầm uất rồi!
- Không, em đang vui mà.
- Vui đi em, nếu điều đó không làm phiền em.
- Em đang vui. Em nhìn thấy một em bé tóc xanh vừa đi vừa hát, bầy chuồn chuồn bay theo cũng xanh như tóc, múa lượn theo tiếng hát.
- Em có nhớ lời bài hát không?
- Nhớ, nhớ. Em sẽ bắt chước cái giọng mê ly của bé cho anh nghe.
Sương mù xanh ơi
Chơi vơi
Chơi vơi
Có nhìn thấy biển?
Biển xanh hơn trời.
Sương mù xanh ơi
Bay hỡi
Bay hời
Có nhìn thấy nắng
Nắng cười rất tươi
Sương mù xanh ơi
Ai đợi
Ai mời
Có nhìn thấy gió
Gió đi đâu rồi?
- Bé hát hay quá! À không, anh thấy em hát quá hay!
- Thật không?
- Đã lâu rồi, em không hát - từ ngày…
- Phải, từ ngày… thiên thần của chúng ta…
- Kìa em, đừng khóc.
- Không khóc mà. Tại sao anh không giữ lời hứa?
- Hứa gì cơ?
- A, sao anh ác thế!
- Nếu như anh hứa gì với em, anh sẽ thực hiện mà.
- Anh sẽ viết về bé. Để bằng cách ấy, bé lại hát cười với chúng ta. Nhưng anh đã viết gì? Về mọi thứ, nhưng anh đã quên bé rồi!
- Anh không quên. Chính vì thế mà không viết được. Bé sẽ làm anh khóc khi anh bắt đầu viết.
- Nhưng anh có khóc bao giờ đâu? Có bao giờ em thấy anh khóc, đúng không?
- Có lẽ thế. Dù không có nước mắt không phải là không khóc.
- Lạ lùng.
- Đừng tự dằn vặt nữa em!
- Nhưng anh đã hứa viết mà.
- Nếu có viết, anh cũng không muốn em đọc.
- Trời ơi, bé đã từng ở đây nghịch cát. Bé thích chơi với cát cả ngày. Bé cũng thích hoa, nhất là cúc xanh, phải không anh? Bé thích những chiếc phong linh nhỏ xíu kêu linh-linh, linh-linh khi bé đưa võng. Bé thích…
- Bé thích tất cả, em à. Bé của chúng ta là một thần đồng.
- Bé đâu rồi anh?
- Em! Thôi mà!
- Em chỉ cần một mình bé thôi, cũng không được à? Hãy lấy tất cả những gì thuộc về em, làm ơn để lại cho em một mình bé thôi, không được sao?
- Nếu như anh có thể đổi anh thành bé cho em, như thế có được không?
- Anh ơi!
- Em có lạnh không? Dù em đang đắp chăn bằng hoa vàng. Gió nhiều lắm rồi đấy.
- Anh ở đây, em đi dạo một chút, có được không?
- Để anh đưa em đi.
- Không, không, anh đừng lo, em không sao đâu. Em muốn đi một mình, biết đâu sẽ gặp lại em bé tóc xanh.
- Thôi được, em khoác thêm chiếc áo này. Và đừng đi lâu.
Bãi biển đã vắng hẳn người. Tôi để nàng đi. Những lúc như thế này, tôi không muốn làm phật ý nàng.
Nằm trên chiếc võng của nàng, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Nhắm mắt lại, tôi thử tìm một chút bình yên.
- Thưa ông, làm ơn cho hỏi, xứ Sương Mù Xanh nằm ở phía nào?
Trước mắt tôi là một em bé áng chừng lên bảy, mái tóc màu xanh da trời bay linh loạn giữa một bầy chuồn chuồn xanh quay cuồng. Bé nhìn tôi bằng đôi mắt nhung long lanh vừa có vẻ thơ ngây vừa có vẻ ẩn chứa một năng lực thôi miên.
- Sương Mù Xanh?
- Em hát cho ông nghe nhé?
Sương mù xanh ơi
Đầy đầy
Vơi vơi
Mi ở đâu rồi
Đến đón ta nhé!
Sương mù xanh ơi
Trăm nơi
Ngàn nơi
Trời đang tối đấy
Ta về nhà thôi
Sương mù xanh ơi
Ta ta
Người người
Thôi đừng hờn dỗi
Hãy cùng nhau chơi!
- Ta đã biết là bé hát rất hay, nhưng không ngờ hay đến thế! Tuyệt làm sao! Khi bé hát, bầy chuồn chuồn trên tóc bé nhảy múa vô cùng ngoạn mục.
- Biết hát thôi, không biết đường về đâu!
- Xứ Sương Mù Xanh, nó nằm ở đâu vậy?
- Thì em hỏi ông mà!
- Thế bé đến đây bằng gì?
- Một áng sương mù đưa em đến, nhưng nó tan rồi trong nắng.
- Thật là một thứ sương mù vô trách nhiệm đối với trẻ em!
- Nó chỉ là sương mù thôi, ông đừng giận.
- Bé có gặp một người phụ nữ xinh đẹp không? Cô ấy đang đi tìm bé đấy. Bé có thể ở lại với chúng tôi.
- Không được đâu.
- Sao thế?
- Ở đây không có sương mù xanh.
- Thì có nắng và gió.
- Không có những cánh hoa biết hát. Chính một bông hoa ở đó đã dạy cho em hát đấy.
- Nhưng có…
- Ở đây không có những giọt mưa thơm, mỗi chiều bay ướt tóc người.
- Nên chi tóc em thơm ngát.
- Ở đây có nhiều loại cây, nhưng không có cây nào biết làm ra bánh nướng tuyệt ngon mỗi sớm mai, vào giờ điểm tâm.
- Thế kia!
- Ở đây không có những viên cuội biết tự làm quân cờ và tự chơi với nhau.
- Ôi, thì…
- Nếu không biết Sương Mù Xanh ở đâu thì em đi đây!
- Anh ơi, anh ngủ đấy à? Nắng đã tắt rồi, ta về thôi!
- Em có gặp em bé tóc xanh da trời không?
- Không, không thấy đâu!
- Em không biết gì sao? Đó là một em bé đi lạc. Em đến từ một xứ rất xa gọi là Sương Mù Xanh.
- Em biết chứ, vì bé có hát về sương mù xanh mà. Sương mù xanh ơi, Đầy đầy vơi vơi…
Vậy là thế nào: Là ta mơ? Là nàng mơ? Hay là em bé tóc xanh mơ?
- Em còn buồn không?
- Không. Ta về đi, em sẽ hát cho anh nghe. Sương mù xanh ơi…
Theo: nhimlongxanh.com