Tin tức - pháp luật 2008-08-30 15:27:05

Phụ nữ tâm thần bị cưỡng hiếp! (Hoi dai ^^)


[size=4]…"Những phụ nữ là người tâm thần lang thang, thậm chí họ “khỏa thân” hành tẩu một cách vô thức vào giữa nhân gian bất cứ lúc nào có thể. Rồi đám lòng lang dạ sói, đám “con đực” bất nhân xuất hiện từ đâu đó trong góc khuất tệ bạc của đời sống: chúng cưỡng hiếp, cưỡng hiếp tập thể, nhiều lần, năm này qua năm khác; có nữ bệnh nhân chết đi sống lại sau “thảm họa”, có người đẻ hết đứa con này đến đứa con khác mà không biết mình đang… làm gì".
[/size]
[size=4][/size]
[size=4]Bác sĩ Tô Thanh Phương, Tiến sỹ đầu tiên của Việt Nam về chuyên ngành trầm cảm kể với PV Vietimes xung quanh xê-ri chuyện về những nữ bệnh nhân tâm thần lang thang bị hiếp dâm tập thể, lạm dụng tình dục. Và bệnh viện Tâm thần TW phải mang họ ra bệnh viện ngoài Thường Tín… sinh con - Ảnh: TTTT[/size]


[size=4]Ở bài trước, độc giả đã xem ảnh, đã biết đến một bệnh nhân tâm thần với hành động kỳ quái và đau lòng được ghi trong một bệnh án của một tiến sỹ trầm cảm ở Bệnh viện Tâm thần Trung ương (Thường Tín, Hà Tây). Chị ta đã lôi, móc, cấu xé bộ phận sinh dục nữ của mình ra, máu me lênh láng, các bác sỹ phải hoảng hồn đem đi cấp cứu. Chị tên là Bùi Thị T., ngoài 40 tuổi, người xã Ngọc Mỹ, Quốc Oai, Hà Tây. Vì những lý do đau lòng trên, chúng tôi xin phép che một phần gương mặt và viết tắt tên chị. [/size]

[size=4]Bên cạnh phòng chị T., có anh chàng K. (xem ảnh) còn lên cơn điên rồ một cách xót xa: tự xẻo gần đứt dương vật của mình, để lại một huyền thoại trong bệnh viện tâm thần. Trước đó, anh chàng “đồng khổ tương lân” của K., tên là Bảng, người Bắc Cạn còn điên dại trèo lên đỉnh núi cao ngùn ngụt sương mù, dùng dao đi nương, xẻo phăng cái “của quý” duy trì nòi giống của mình rồi ném vèo xuống vực sâu. Bảng được cứu sống, về đi lang thang, bị gom về bệnh viện tâm thần, suốt ngày đi lang thang mê mê tỉnh tỉnh. Lúc tỉnh, Bảng u sầu chỉ một mực đòi chết. Cuối cùng anh đã úp mặt vào cái bể nước chỉ sâu… 20cm, thực hiện một vụ chết đuối kỷ lục. [/size]

[size=4]Đem thi hài con người đau đớn ấy về quê mai táng xong, nỗi ám ảnh trong các bác sỹ ở bệnh viện như là càng lớn mãi thêm lên. Có anh lúc nào cũng tự nhủ, mình phải ăn đôi mắt thằng bạn cùng phòng, thế là đợi lúc bạn ngủ, anh ta dùng cái thìa sắt đè bạn “rồ” ra xúc đôi mắt… đánh chén. Các bác sỹ xông vào cứu, thì đôi mắt của người xấu số đã bị “cái thìa ma quỷ” móc ra trọn vẹn cùng với cơ man nào là máu. “Tôi sống trong thế giới người điên đã nhiều năm, nhưng vẫn không dám tin người ta có thể điên rồ, tội tình tới mức đó” - Bác sỹ Hồng thở dài.[/size]
[size=4]Những câu chuyện kỳ quái được chính những bác sỹ tận tâm tận lực chữa bệnh và quản lý người “điên” ở các bệnh viện tâm thần lớn đệ nhất của Việt Nam kể lại với phóng viên Vietimes quả là những gì… kinh dị. Càng khó hình dung trong câu hỏi “người ta có thể điên tới mức nào”, thì nỗi đau càng lớn.

Trong thế giới ấy, chúng tôi muốn nói đến một thứ “tình dục ma quỷ”: hiếp dâm, lạm dụng tình dục với người bệnh tâm thần. Các cô bé, cô gái, đàn bà là người tâm thần lang thang, thậm chí họ “khoả thân” đi giữa phố xá đông vui, thậm chí leo lên cây “nuy” rồi khoe “dày dày sẵn đúc một toà thiên nhiên” giữa ba quân tướng sỹ khiến ai đi qua cũng phải… cúi đầu. Khi bóng đêm đồng loã phủ tới, đám lòng lang dạ sói, đám bất nhân xuất hiện: chúng cưỡng hiếp tập thể, cưỡng hiếp nhiều lần, năm này qua năm khác; có nữ bệnh nhân chết đi sống lại, có người đẻ hết đứa con này đến đứa con khác mà không biết mình đang… làm gì. Có gia đình phải đặt vòng triệt sản cho người thân của mình là bệnh nhân tâm thần. Bệnh viện tâm thần nhiều khi phải đăng lên báo, phát lên tivi để truy tìm tung tích… người nhà bệnh nhân đến nhận một sinh linh được ra đời trong vô thức.
[/size]
[size=4]
Khi PV VieTimes có mặt, trước mặt các bác sỹ ở BV Tâm thần Trung ương, nữ bệnh nhân trẻ tuổi này đã quỳ xuống "dâng" một chai nước với lời kính cẩn" Thần thiếp xin kính mời bệ hạ xơi nước ạ". Những người "hồn nhiên" điên loạn ấy cần phải được bảo vệ trước mọi sự lạm dụng… - Ảnh: TTTT

Người tâm thần lên tivi… kêu cứu; đỡ đẻ cho người “điên”[/size]
[size=4]Bác sỹ Chuyên khoa cấp II Lý Trần Tình hiện là Giám đốc Bệnh viện Tâm thần Hà Nội, với hơn 300 giường bệnh lúc nào cũng quá tải của mình, ông Tình là một kho chuyện buồn về số phận những người đàn bà “điên” bị hiếp dâm và lạm dụng tình dục. Đã là bệnh nhân bị “tàn phế” về tâm thần, tự huỷ hoại thân thể mình, gia đình và địa phương bất lực tới mức bỏ cho họ đi lang thang đầu đường xó chợ, “tối đâu là nhà, ngã đâu là giường” thì phải nói rằng, họ bị lợi dụng là dễ hiểu. Vấn đề còn lại chỉ là: người tử tế, người có lương tâm, thì không sao hình dung được trên đời lại có những “giống đực” sẵn sàng hiếp người tâm thần đáng thương kia.[/size]
[size=4]Hầu như tất cả các “phi vụ” gồm: một hoặc một lũ đàn ông tởm lợm và bệnh hoạn kia xấn đến, nạn nhân cũng chả biết điều gì đang xảy ra, cũng như khi bị HIV, mang thai hoặc sinh nở nữ bệnh nhân tâm thần hoàn toàn không biết gì. Họ là người bệnh, cần được xã hội cưu mang, chữa trị, quản lý. Họ đi ra ngoài đường với thân hinh trần trụi hoặc sẵn sàng để người khác bóc trần trụi rồi hãm hiếp mà không “ý kiến” gì.

Khi tai hoạ xảy ra, đó là lỗi, là trách nhiệm của những người tỉnh táo chúng ta. Vì những khó khăn, chúng ta cầm lòng để điều đó xảy ra, đã là không thể chấp nhận được rồi. Huống hồ… Ông Tình thở hắt ra: Chúng tôi tiếp nhận những bệnh nhân nữ lang thang thông qua con đường lực lượng công an, y tế tiến hành thu gom khi họ xuất hiện “nhếch nhác” hoặc gây rối, hoặc “nuy” trên đường phố. Họ ngủ vật vạ ở bờ bụi, công viên với thân hình cũng đủ đường cong và sự đàn bà trời đất sinh ra… Đem về, tiến hành chữa bệnh thì có không ít trường hợp đã mang thai (họ đã bị cưỡng hiếp trước đó). Khi đã rất vất vả truy tìm “địa chỉ” nạn nhân, thì phát hiện ra cô ấy là người Hà Nội. Cái thai lớn dần, đến kỳ khai hoa mở nhuỵ. Làm thế nào đây? Không lẽ bệnh viện tâm thần Hà Nội lại kiêm luôn chức năng của một trại trẻ nuôi đứa bé tội nghiệp, khi mà chính mẹ nó cũng không còn khả năng nhận thức để biết đó là con… mình.

Dĩ nhiên, việc điều tra ai đã làm cái việc thú tính là hiếp dâm người bệnh tâm thần thì hầu như… bó tay. Bác sỹ Tình phải cho người liên lạc với mấy tờ báo của thủ đô hoặc Đài Phát thanh và Truyền hình Hà Nội, đăng (phát sóng) rằng: có một bệnh nhân tâm thần mang thai, được thu gom về chữa bệnh tại Bệnh viện Tâm thần Hà Nội, giờ sắp đến giờ sinh nở, mong gia đình hãy đến nhận… cháu ngoại. Bức ảnh người tâm thần được phát tán trong công chúng báo chí. Tôi nghĩ, sẽ có một người nào đó, sau cơn cuồng loạn với tình dục ma quỷ của mình, hắn (hoặc bọn hắn) đã tỉnh lại và chợt nhận ra người đàn bà tâm thần trong ảnh là nạn nhân bị cưỡng hiếp hôm nào. Và con của “chúng” sắp chào đời.[/size]
[size=4]Trường hợp mà ông Tình kể, ca sinh nở đã được “mẹ tròn con vuông”. Người đàn bà tiếp tục cõi mộng du truyền kiếp của mình, chị có sữa nhưng không biết cho con bú. Cháu bé sinh ra ở Bệnh viện Phụ sản Hà Nội đã vĩnh viễn không bao giờ thấy được hơi ấm tình mẫu tử, bởi mẹ cháu dù biết mang thai và sinh nở, song bệnh tật đã khiến cô “quên” mất cả thiên chức làm mẹ. Đứa bé được đem cho làm con nuôi, ở dạng mồ côi cả bố lẫn mẹ. Dù, hôm cháu đi với bố mẹ nuôi, có thể mẹ đẻ của cháu đang xé quần xé áo ngồi nhặt lá bánh nhóp nhép nhai ở chính cái cổng bệnh viện đó. Mẹ cháu không biết và cũng chỉ vài người biết câu chuyện đáng ngượng ngùng này.[/size]
[size=4]Đặt vòng tránh thai, đeo “chíp điện tử” cho bệnh nhân nữ lang thang[/size]
[size=4][/size]
[size=4]Nữ bệnh nhân tâm thần này đã bị hiếp, bị lạm dụng tình dục, sinh con ở tận Hải Dương, rồi lang thang về Bệnh viện Tâm thần Hà Nội. Không ai biết địa chỉ và số phận của cô ta, cho đến khi một tổ chức quốc tế đã nuôi đứa con rơi trong vô thức của cô "phát lệnh" tìm kiếm mẹ cháu bé. Phương pháp ADN đã "khớp", cho thấy cháu bé có mẹ là một người tâm thần. Lúc ấy, quá khứ bị hiếp dâm và lam dụng tình dục của người đàn bà này mới… hé lộ". Ảnh: TTTT[/size]
[size=4]
[/size] [size=4]Ông Tình là người lịch lãm và kiệm lời khi nói về nỗi đau đáng hổ thẹn mà những kẻ bệnh hoạn gây ra cho bệnh nhân tâm thần. Tôi cùng ông Tình cùng xuống thăm hơn 70 bệnh nhân tâm thần nữ. Bác sỹ Bùi Thị Thanh Hải là người có thâm niên 16 năm công tác tại Bệnh viện Tâm thần Hà Nội, trong đó, 8 năm qua, chị đã “án ngữ” ở cái sân gồm toàn những vị tâm thần nữ (với chức danh Phó khoa) ấy. Là phận đàn bà, chị Hải nghẹn lời nói bàn về cái việc chị thấy người ta kể về những cô gái “điên” vật vờ đêm ngày ở vườn hoa công viên và bị hiếp dâm tập thể. Cái việc ấy diễn ra phổ biến tới mức nào thì chị chưa tận mắt chứng kiến, chả nỡ bàn làm gì. Nhưng rõ ràng, bệnh nhân vào chỗ chị không ít người đã mang thai. [/size]
[size=4]Không chồng, không người yêu, không nhà cửa, không cả nhận thức mình là nữ giới và có thể bị lạm dụng, có thể mang thai và sinh nở. Họ sống một đời sống gần như “thực vật”. Cho nên, việc họ mang thai, rõ ràng là ngoài ý muốn của họ (người bệnh tâm thần). Việc “ăn nằm” với bệnh nhân tâm thần, nếu không là hiếp dâm thì cũng là lạm dụng tàn ác. Cho nên mới có nhiều người nhà, biết không ngăn được bước chân phiêu bạt vô thức của thân nhân “tủi phận” của mình, họ bèn tính kế đặt vòng tránh thai cho bệnh nhân. Như thế nghĩa là họ chấp nhận cảnh không khó hình dung (với suy nghĩ của họ): nữ bệnh nhân có thể bị lạm dụng tình dục. Kể đến chi tiết này, thấy những người xung quanh đều thảng thốt; nỗi đau ngấm vào chúng tôi, ớn lạnh; chị Hải “cực lực công kích” những người đàn ông tởm lợm hiếp dâm người tâm thần bằng một câu chuyện khác. Đó là chuyện về bệnh nhân Nguyễn Thị Tuyết. [/size]
[size=4]Mọi người thường xót xa khi nhắc đến biệt danh Tuyết “ngựa”. Những người “tay nhặt lá chân đá ống bơ” (“rồ”) thường vào bệnh viện theo chu kỳ. Cái cô rồ hoa mướp thì cứ xuân sang hoa mướp nở vàng là “hành tẩu” vào giang hồ ấy hầu như đã bị bỏ rơi. Khi bệnh nặng đi lang thang được thu gom vào, chữa bệnh ổn định, thả về cộng đồng, Tuyết tái phát bệnh, lại cất bước lang thang, bị thu gom và thả về… Cái vòng “bắt cóc bỏ đĩa” luẩn quẩn cứ thế đến hết đời người bệnh chăng?

Cô Tuyết “ngựa” đi như ngựa chứng. Cô vào Bệnh viện Tâm thân Hà Nội, các bác sỹ “nhốt” kín để phục thuốc, nhưng cô vẫn đi lại suốt ngày đêm, đi loanh quanh đến chóng mặt những người trông thấy cô. Thả ra đường thì cô có thể đi suốt đời được. Chắc là gia đình quá bất lực trước thứ bệnh tai ác của cô, họ bèn bàn nhau gò một cái vòng bằng đồng, mắm môi mắm mỏ nhét xiết vào cổ tay cô gái, đến mức hầu như không thể tháo ra được. Trên cái vòng được đeo như gắn chíp điện tử trên chim di trú để theo dõi toàn cầu qua hệ thống định vị GPS ấy được viết một dòng chữ nhỏ: “Nguyễn Thị Tuyết”. Và chị Hải biết, cô ấy là người Hà Nội. Cô đi như thế đã bao năm. Cô bị lạm dụng tình dục thế nào thì bác sỹ Hải không biết rõ. Nhưng ai cũng hiểu, cũng như cô gái phải đặt vòng trước khi tiếp tục lang thang kia, điều đau lòng đó hầu như chắc chắn đã diễn ra. Thậm chí diễn ra nhiều lần, trong nhiều năm.[/size]
[size=4]Nhờ ADN mới biết… bị hiếp dâm và sinh con “vô thức”! [/size]
[size=4]Bằng chứng là chị Hải dẫn ra trước mặt tôi một người đàn bà khó đoán tuổi. Chị ta vào đây từ khá lâu, tên tuổi, địa chỉ, số phận của chị trước lúc cất bước lang thang như thế nào, không ai biết. Nhiều năm, dù tinh vi trong “nghiệp vụ” và dùng rất nhiều loại thuốc tiên tiến của thế giới, người đàn bà vẫn câm lặng, bí ẩn như núi non. Đến một ngày, một tổ chức quốc tế đã phát lệnh “truy tìm” một người đàn bà bị bắt “làm tình” (hiếp) trong vô thức rồi đẻ trong vô thức. Đứa con trai của chị đã được tổ chức ấy nuôi dưỡng, họ lấy mẫu ADN của cháu bé, rồi truy tìm mẹ cháu khắp các bệnh viện, trung tâm quản lý người bệnh tâm thần. ADN của người đàn bà “vô danh”, điên loạn này đã “trùng khít” với mẫu ADN của cháu bé đang giỏi giang nhung lụa ở trời Tây kia. Chân dung của chị được dựng lại: chị là người Hải Dương, bị lạm dụng tình dục ở Hải Dương, rồi đẻ con và “cho” con ở đó.[/size]
[size=4]Khi tôi hỏi người đàn bà hầu như bị tê liệt nhận thức bị cưỡng hiếp rồi sinh con ấy:[/size]
[size=4]-Chị có con chưa?[/size]
[size=4]-Chưa![/size]
[size=4]-Có chồng chưa?[/size]
[size=4]-Chưa. Người yêu còn chả có mà.[/size]
[size=4]-Chị quê ở đâu?[/size]
[size=4]-Cùng quê với em mà. Em đi đi đâu mà lâu rồi mới gặp. Trước em bị “điên” nằm chữa bệnh cạnh phòng chị đúng không? Chị nhận ra rồi. Thế em đã lấy vợ chưa? Thế em khỏi rồi à?[/size]
[size=4]Những câu chuyện điên rồ và ngớ ngẩn đến mức không ngớ ngẩn cứ chảy mãi. Chị chẳng biết chúng tôi đang đau, cũng chả để ý chúng tôi không còn nghe câu chuyện của chị nữa. Chị lang thang, trần trụi, sống dưới mức sống của một con người. Chị đã gặp những gã đàn ông không phải là Người. Nếu không có vị “thần” ADN, thì có lẽ, vĩnh viễn, những trang bi thảm của nạn nhân bị hiếp dâm và lạm dụng tình dục này được “gói kín”.[/size]
[size=4]Có bao nhiêu nạn nhân như thế? Họ điên rồ, họ chả biết đến đớn đau thì đã đành. Nhưng, chúng ta tỉnh táo, liệu chúng ta có “biết” không? Có cách nào ngăn chặn thứ tình dục ma quỷ kia?[/size]


[size=4][size=5]Người đẹp tâm thần lang thang và lũ quỷ râu xanh[/size]
[/size]
[size=4]Trịnh Thị Thanh Thanh (VieTimes)[/size]
[size=4]Trong "bộ phim dài tập" về tình trạng nữ bệnh nhân tâm thần “phơi da thịt một cách vô thức”, bị hiếp dâm, lạm dụng tình dục, có lẽ, lỗi chính là thuộc về… "Cuộc sống". Người đã sinh ra những kẻ mất trí là phái nữ đi vô định trong cõi người. Người lại để cho “nàng” vẫn là trái táo ngọt ngào hương vị Eva trước mắt những con đực bị nhuộm đen bởi dục tính đớn hèn.[/size]
[size=4]Song, lỗi lớn nhất mà người tỉnh táo, người tử tế chúng ta đang mắc phải trong bối cảnh này lại là: chúng ta đã hoặc là vô cảm hoặc là chưa làm tròn trách nhiệm trong việc cưu mang, gom nhặt, chữa trị cho người bệnh tâm thần. Chúng ta chưa giám sát, quản lý và trừng trị hiệu quả những gã đàn ông súc vật sẵn sàng hiếp dâm và hiếp dâm tập thể một bệnh nhân tâm thần không có khả năng nhận thức và kháng cự. [/size]
[size=4]Hậu quả là xã hội phải gánh chịu tất cả. Với người ngoài cuộc, nhìn những cảnh như thế này, người ta thấy lòng tự bị tổn thương, thấy nghi ngờ về hai chữ nhân ái trong Cuộc Đời…
[/size]
[size=4]“Người đẹp tắm Hồ Gươm” bị hiếp dâm tập thể. Và có nàng bị lây nhiễm HIV[/size]
[size=4]Bác sĩ Tô Thanh Phương là tiến sĩ y khoa chuyên ngành trầm cảm đầu tiên của Việt Nam, hiện công tác tại Bệnh viện Tâm thần Trung ương đã bị ám ảnh đến thắt lòng bởi sự hồn nhiên của nữ bệnh nhân đẹp rực rỡ ấy. “Nàng” tên là Lù Thanh T., người Thái ở Mường La, tỉnh Sơn La. Trong sổ theo dõi của tiến sĩ Phương, T. nhập viện ngày 07/03/2007, ra viện mấy tháng sau đó, ngày 18/07/2007. [/size]
[size=4]Theo thông tin từ người đi thu gom: T. có cái thú vui là… xé quần áo, lang thang ở trạng thái “nuy”. Cái điều độc nhất vô nhị mà chỉ có T. mới sáng tạo ra được: ấy là nuy rồi tắm ở hồ Lục Thủy, Hồ Gươm ngàn năm văn hiến. Tắm, bị thu gom, trốn trại, lại tắm… Hồ Gươm, nhiều người xót xa, nhưng cũng có đám thanh niên nhảy múa vì được “rửa mắt” no nê. Riêng các chàng công an, y tế, bác sĩ tâm thần đi thu gom “người cá” Lù Thanh T. đẹp nõn nường thì cứ là… mắt ngó Tháp Rùa, tay thò xuống nước hồ trả gươm… bắt nàng. [/size]
[size=4][/size]
[size=4]Giám đốc Bệnh viện Tâm thần Hà Nội, Bác sĩ Lý Trần Tình:
“Chúng tôi có lần phải đưa ảnh nữ bệnh nhân “hoang thai” lên tivi để tìm… người nhà. Để họ đến đón… cháu ngoại về”. Nữ bệnh nhân tâm thần lang thang bị lạm dụng tình dục là một thực tế buồn”.
[/size]
[size=4]Lúc đầu vào thì thấy T. cao ráo, các đường cong khá gợi cảm, gương mặt hiền lành, trong sáng ngơ ngác, hoảng loạn, ai cũng xót xa. Nghe kể, cô cứ đi lang thang hết địa phương nọ đến địa phương kia, rồi hành tẩu về nơi đông người nhất là thủ đô. [/size]
[size=4]Sức xuân ngùn ngụt những khi không lên cơn điên loạn, lảm nhảm của T. đã khiến những kẻ tồi tàn để mắt. Và cô đã bị 5 thằng khốn nạn liên tục hiếp dâm. Người thu gom đến tận hiện trường kể vậy, và tiến sĩ Phương - Trưởng Khoa Nữ bệnh nhân - thu gom về. Đem T. ra khám thì cũng thấy đúng như vậy. T. nằm sốt li bì, tâm trí hoảng loạn sau cơn địa chấn của tình dục ma quỷ kia. [/size]
[size=4]Là một bệnh viện trung ương, tiếp nhận hàng trăm hàng nghìn người lang thang với những số phận chả giống ai (nhưng đều đau đớn) đến từ mọi miền Tổ quốc, nhưng các bác sĩ ở khoa vẫn không thôi thảng thốt bởi cảnh “liễu dập hoa vùi” đang đến với T.. T. đẹp đến nỗi, như nữ bác sĩ Hồng của bệnh viện “tiếc xót” chép miệng: nhiều đứa bệnh nhân nó đẹp, nó lại chỉ thích xé quần xé áo ra nó “nuy”, bọn chị là đàn bà nhìn còn thấy quá đẹp nữa là cái bọn mất dạy… ngoài đầu đường xó chợ.

Đến lúc tỉnh lại thật sự, T. khóc như mưa như gió, kể về cái vụ gần nhất, khi em bị 5 thằng thay nhau hãm hiếp. Lúc ấy em hầu như không còn cảm giác, nhưng vẫn đủ để nhớ những hình ảnh ma quỷ lặp đi lặp lại nhiều lần của bọn chúng. Em đẹp, nên được người địa phương tuyển làm diễn viên múa xoè của tỉnh. Khăn piêu, áo cóm, cúc bướm eo ót đến ngày phát bệnh và liên tục bị lạm dụng. Trước khi rời Bệnh viện Tâm thần Trung ương, T. cảm ơn Tiến sĩ Phương và các bác sĩ, y tá, hộ lý bằng một điệu múa xoè. Áo cóm, khăn piêu, em lại rờ rỡ với những đường cong bay lượn ở bệnh viện tâm thần. Cả bác sĩ, cả bệnh nhân mấy khoa lân cận cũng sang xem.

Mặc nhiên, người ta đành chấp nhận “sóng gió mặt đường” đến với T. và những người “tối đâu là nhà, ngã đâu là giường” như T.. Chàng nhân viên đã 10 năm làm nghề thu gom bệnh nhân tâm thần của Bệnh viện Tâm thần Hà Nội - Nguyễn Tuyên Dương - cũng kể về những nạn nhân đã có thai “vô thức” mà anh đưa về bệnh viện. Rước “nàng” về bệnh viện xong, lại quần quật đi thu gom người khác, Dương chả biết rõ rồi số phận nàng sẽ ra sao, cho đến khi lại chợt gặp lại nàng tiếp tục lang thang đầu đường xó chợ lần nữa. [/size]
[size=4]Tiến sĩ Phương dè dặt: đau nhất là những cô gái lang thang bị hiếp dâm đến mức mang bệnh HIV. Cô gái ấy không biết suy nghĩ để đắn đo rằng mình có sẵn sàng cho cuộc “giao hoan” với người lạ mặt bệnh hoạn ở góc tối lề đường hay không. Dĩ nhiên, cô càng không được trời phú cho cái “may mắn” biết yêu cầu con đực bị HIV/AIDS kia phải “đeo” bao cao su. [/size]
[size=4]“Chúng tôi khám, chữa bệnh rồi đành trả họ về Bệnh viện Y học Lâm sàng các bệnh nhiệt đới (nằm trong khuôn viên của Bệnh viện Bạch Mai). Tất nhiên, cũng chẳng biết rồi đời “nàng” sẽ ra sao” – Tiến sĩ Phương buồn bã. Vị bác sĩ đầy tâm huyết này càng không thể biết được rằng, đã có bao nhiêu phần trăm, bao nhiêu bận các nữ bệnh nhân lang thang của anh bị lạm dụng và cưỡng hiếp. [/size]
[size=4]Anh và đồng nghiệp chỉ biết khi họ mang thai, bị HIV hoặc từ từ hết “điên rồ” sau quá trình chữa trị và kể lại chuyện “dọc đường bôn tẩu”. Nhưng có một điều chắc chắn: “Chúng tôi từng đưa không ít bệnh nhân nữ mang thai ra bệnh viện huyện Thường Tín sinh nở. Tìm cách khai thác địa chỉ, báo cho người nhà đến nhận cháu bé sơ sinh về nuôi, biết làm sao. Có lần, người nhà nạn nhân từ Hà Nội xuống nhận… cháu ngoại, rất là bi thảm”.[/size]
[size=4]Câu chuyện giữa chúng tôi với một nhóm bác sĩ mấy chục năm trong nghề, và điều dưỡng viên trẻ trực tiếp chăm sóc bệnh nhân tâm thần ở bệnh viện nọ (có ghi âm) cho thấy: nữ bệnh nhân bị lạm dụng tình dục chiếm con số không nhỏ tí nào. Xé quần xé áo là hành động tương đối phổ biến của người điên. “Lúc bệnh viện chúng tôi chưa xây tường cao (trước đây), bệnh nhân nữ nằm ngồn ngộn xác thịt, mà rất đẹp nữa. Thế là bọn thanh niên “bố láo” toàn uống rượu rồi nhảy tường vào lạm dụng tình dục (hiếp dâm) nữ bệnh nhân. Hình như có mấy cô chửa sau những phi vụ như thế, đành trả về quê cho… đẻ thôi. Vì thật ra, nhiều trường hợp cũng chả ai xác minh được, bệnh nhân có thai từ trước khi được gom về bệnh viện hay là vào bệnh viện rồi mới bị kẻ xấu vượt tường… quan hệ tình dục”. [/size]
[size=4][/size]
[size=4]“Nếu được xã hội quan tâm, bệnh nhân tâm thần có thể được điều trị ổn định hoặc chữa khỏi hoàn toàn. Trong ảnh là nữ bệnh nhân Bệnh viện Tâm thần Trung ương đã ổn định tới mức có thể quét sân cho bệnh viện và tự chăm sóc mình!”.[/size]
[size=4]Cơ sở vật chất giờ tốt hơn, quy củ hơn, chuyện buồn kia không còn nữa. Nhưng, nước ta mới chỉ có non nửa số tỉnh thành có cơ sở y tế chuyên trách (như bệnh viện) điều trị cho người tâm thần. Các cơ sở này cũng tiếp nhận bệnh nhân rất hạn chế, điều trị không mấy hiệu quả vì thiếu kinh phí và nhân lực. Cho nên, người tâm thần lang thang, “mình trần truồng đi giữa nhân gian” là không phải ít. Chúng ta vẫn thường gặp họ ở đâu đó, khi màn đêm buông xuống, có thể họ sẽ phải đối mặt với thứ tình dục bẩn thỉu, bất nhân của những “con quỷ”.[/size]
[size=4]Lúng túng + vô cảm = tàn nhẫn ![/size]
[size=4]Cái vòng xoáy chẳng ai muốn dành cho bệnh nhân tâm thần ở nhiều địa phương, bao giờ cũng là: vào bệnh viện, thậm chí vào trung tâm “nuôi nhốt” để làm an toàn và “sạch sẽ”; rồi thả ra, lang thang vật vạ, bị “bắt” vào “trại”. Rồi thả ra. Cứ thế, năm qua tháng lại những chàng, nàng “rồ” đã trở nên quen mặt, quen nết với toàn bộ vùng dân cư rộng lớn. Họ là “người của công chúng” theo đúng nghĩa, bởi người tâm thần lang thang bao giờ cũng thích ở nơi đông người, đông xe cộ như chợ búa, trước các trụ sở hành chính, quán xá hay ven quốc lộ.

[/size]
[size=4]Cái vòng xoáy kia thể hiện hai điều: sự lúng túng trong thi hành chế độ, chính sách với bệnh nhân tâm thần lang thang. Thiếu kinh phí, thiếu cơ sở vật chất, thiếu điều kiện chăm nuôi tại gia đình, không thu gom, chữa trị và quản lý họ một cách có hiệu quả. Cái thiếu lớn hơn là một chính sách đủ ràng buộc trách nhiệm các ngành công an, y tế, lao động thương binh xã hội, chính quyền cơ sở (nơi người tâm thần lang thang đang hiện diện) khi chuyện đau lòng xảy đến. Nên mới có chuyện, xã nọ, phường nọ, tỉnh nọ đẩy sang “phía bạn” để đá quả bóng trách nhiệm sang “phe chúng nó”. [/size]
[size=4]Khi hành xử vô cảm như vậy, chúng ta quên mất bài toán về tình nhân ái! Hãy coi họ là đồng bào mình, là người thân, là bà, là mẹ, là em, là vợ, là đồng nghiệp của mình và với nhận thức như thế, có nên đẩy họ ra đường cho những thứ ma quỷ “hành hạ” không? Một ngày xấu trời nào đó, những yếu tố bẩm sinh, xung đột sinh học trong cơ thể hoặc những sang chấn tâm lý xã hội tốc độ này làm bạn “chập” đi, làm bạn nhảng một bước lọt vào thế giới lang thang vô định của bệnh nhân tâm thần, thì sao? [/size]
[size=4]Nhân nói về cái vòng xoáy vô cảm, đầy hệ lụy do lúng túng, thiếu ràng buộc trách nhiệm kể trên, chúng tôi xin trích một ám ảnh của Tiến sĩ Y khoa chuyên ngành Tâm thần - Thần kinh Ngô Thanh Hồi, Giám đốc Bệnh viện Tâm thần ban ngày Mai Hương (Hà Nội). Ông Hồi có gần 20 năm nghiên cứu về sức khoẻ tâm thần, từng chắp bút viết Chương trình mục tiêu quốc gia về chăm sóc sức khoẻ tâm thần, từng làm việc với tư cách chuyên viên về sức khoẻ tâm thần của Liên hợp quốc tại Việt Nam. Ông kể:

Bấy giờ ở bệnh viện B., nơi tôi công tác, thấy xe của lực lượng chức năng chở đến một cô gái trẻ không một mảnh vải che thân “ném” ở sân viện. Sắp đón một đoàn chuyên gia nước ngoài rồi, thật tai họa, ai đó nói. Cô gái thản nhiên đi lại, thậm chí leo tót lên cây đại giữa viện ngồi dạng háng tênh hênh. Cô khỏa thân trọn vẹn! Tôi bảo mấy cô sinh viên Đại học Y đang thực tập ở bệnh viện cầm quần áo bệnh nhân ra mặc cho cô ta. Cô phản ứng dữ dội, nhưng “nịnh” mãi rồi cô cũng mặc. Đưa bánh cho ăn, cô ném giả với lời nguyền: trong bánh có thuốc độc. Cô lại leo tót lên cây nằm phơi thân thể mơn mởn trong nắng. Gay quá. Ông Hồi làm văn bản xin ô tô của hậu cần bệnh viện, đem cô gái xuống bệnh viện Tâm thần. Ai ngờ, dọc đường, cô đòi đi tiểu và chạy ngược đường tàu trốn mất. Sợ cô bị tàu hoả chẹt, các bác sĩ phải báo cáo công an, y tế và các địa phương cảnh giới. Nín thở chờ thông tin. Ai dè, sáng hôm sau, chuẩn bị giờ long trọng tiếp chuyên gia nước ngoài thì các bác sĩ bệnh viện B. lại giật mình thấy cô gái điên nằm khoả thân tênh hênh trên cành cây cổ thụ trước cửa phòng khách”. [/size]
[size=4][/size]
[size=4]“Một phụ nữ “ngơ ngẩn” ở Hà Tây, chị đã nhiều lần bị lạm dụng tình dục, có thai ngoài ý muốn, đẻ con, đem “cho” con (người ta hỗ trợ ít tiền); rồi lại… chửa. Trong ảnh, chúng tôi chụp khi chị đang tiếp tục… chửa. Chị đi lang thang, tối lại về cái “ổ” này. Nhiều đàn ông ở địa phương đang tranh cãi ai là bố đứa trẻ sắp chào đời”. [/size]
[size=4]Ai nấy tái mặt cho người thuê xe lam chở cô gái đi. Tiến sĩ Hồi thở dài, xin xe của hậu cần rất cách rách, tôi bỏ tiền trực đêm của tôi ra để “cứu độ” cô gái trẻ vậy. Dưới bệnh viện Tâm thần ấy họ đã tiếp nhận, ký cót đàng hoàng với Bệnh viện B. rồi. Không ngờ, vài ngày sau, trước cửa đồn công an của bệnh viện B. lại thấy cô nàng hôm trước ngồi nuy hí hửng “tay nhặt lá, chân đá ống bơ”. Điều làm ông Hồi ám ảnh hơn cả là sự bất lực của ông và anh chị em trong bệnh viện. [/size]
[size=4]Ông đã cố công giúp cô gái về nơi được điều trị, quản lý để tránh bị hiếp đáp, lạm dụng tình dục. Nhưng cô tìm cách trốn đi bằng mọi giá. Rồi cô trần như nhộng bị lực lượng chức năng thuê xích lô bế lên đem… ném khắp các địa bàn. Có khi phường ở cổng chính bệnh viện thuê người ném sang phường gần cổng phụ bệnh viện. Rồi cô lại bật đi đâu đó, rồi lại về, như một bóng ma làm tổn thương lòng nhân ái của Tiến sĩ Hồi và các lương y ở bệnh viện B. “Cô ấy bị hiếp, bị lạm dụng tình dục là dĩ nhiên” - bằng con mắt một tiến sĩ Y khoa, ông Hồi nhận định. Cũng vì lý do đó, “nữ nhân vật” ấy mới ám ảnh ông nhiều đến vậy.

Câu chuyện trên diễn ra ở Hà Nội, có thể, với chủ trương không để người tâm thần “bôn tẩu” ở thủ đô văn hiến quá 2 ngày sau mỗi lần “ghé thăm” hoặc “tái xuất giang hồ”, vì vậy, có thể câu chuyện trên sẽ không còn diễn ra phổ biến ở Hà Nội nữa. Nhưng, ở rất rất nhiều tỉnh của chúng ta, thì tình trạng này vẫn vẹn nguyên. Nhiều tỉnh có khả năng lập trung tâm chữa trị, nuôi dưỡng người tâm thần, nhưng họ sợ tỉnh khác “đẩy đuổi” người lang thang dồn tụ cả lại nên không dám… khai trương. Tình trạng nam nữ bệnh nhân tâm thần bị vứt ra lề đường theo đúng nghĩa đen, tiếc thay, vẫn diễn ra như một tâm điểm nóng rất thời sự, trước mũi chúng ta, trong những ngày tưởng như không thể có chuyện nhẫn tâm đến như vậy nữa. Phải làm sao?[/size]
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)