Khác xa với những tưởng tượng của tôi về một bệnh viện cấp trung ương giống trong những bộ phim nước ngoài - phòng bệnh hai giường gạch men trắng sạch sẽ, có điều hòa và y tá túc trực thường xuyên: Nơi đây trong tình trạng gần như quá tải. Một phòng bệnh được lèn nhiều nhất số giường có thể nhưng vẫn không đáp ứng đủ nhu cầu thực tế. Rất nhiều bệnh nhân phải kê giường ra ngoài hành lang, và tất nhiên: mọi sự chữa trị được thực hiện ngay tại chỗ. Người nhà bệnh nhân cũng phải tìm mọi cách để có thể túc trực bên người thân của mình. Mọi sinh hoạt thường ngày trở nên vô cùng bất tiện trong một môi trường hoàn toàn thiếu sinh khí.
Tôi lặng lẽ bước qua từng giường bệnh, qua những gương mặt mệt mỏi đứng ngồi đủ tư thế của người nhà bệnh nhân, đến cuối phòng. Trên giường bệnh, cô bé với gương mặt còn khá hồn nhiên ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú. Tôi đọc được trên phiếu bệnh án: Đỗ Hoài Thương, 15 tuổi. Thoáng một chút bỡ ngỡ khi tôi và anh Thành giới thiệu là cựu học sinh trường Trần Phú Hải Phòng với bố mẹ, em mỉm cười mệt mỏi. Dù đã được cho biết từ trước về bệnh tình của Thương nhưng tôi vẫn hoàn toàn bị shock khi chứng kiến tình trạng của em. Em thở khó, ngoài những câu trả lời ngắn gọn thì gần như không nói chuyện và thỉnh thoảng lại co giật toàn thân vì cơn ho và đau trước ngực. Phải truyền hàng ngày, Thương gần như chỉ ăn được cháo loãng và đôi lúc vài miếng cơm. Em không thể ngủ vì cơn đau và tác dụng của việc truyền nhiều hóa chất vào cơ thể. Tôi lạnh người nhìn những vết mũi tiêm thâm tím trên cánh tay em, và càng thấy đau xót khi nghĩ đến những đau đớn mà em phải chịu ở cái tuổi còn quá nhỏ. Những mệt mỏi tôi đang cảm thấy dường như quá nhỏ bé so với nỗi đau mà em phải chịu đựng. Và đến tận lúc này, ánh mắt em nhìn vẫn cứ dai dẳng ám ảnh tôi. Ánh mắt trộn lẫn những hy vọng, bất lực, đau đớn - những kí ức của ngày hôm qua, và những ước nguyện nhỏ bé, bình dị cho ngày mai.
Mười lăm tuổi, bạn và tôi được hàng ngày đến trường, được vui chơi. Bạn và tôi, sống trong tình cảm của gia đình, thầy cô, bạn bè. Bạn và tôi, được thoải mái làm gì mình muốn, sống vô lo bên đời. Nhưng bạn có biết, một người bạn của chúng ta đang hàng ngày lặng lẽ chịu đựng nỗi đau khủng khiếp dưới lớp da cơ thể để chiến đấu với căn bệnh ung thư máu quái ác? Từng ngày giành lấy sự sống mỏng manh bên gương mặt người cha kham khổ đang làm hết sức mình để cứu con và người mẹ mệt mỏi vì nhiều đêm thức trắng.Chi phí cho mỗi lần điều trị bằng hóa chất của Thương lên đến hàng chục triệu đồng, một con số quá lớn với gia đình Thương. Hiện nay gia đình đang phải tìm mọi cách để có tiền chạy chữa cho em, thậm chí đã phải tính đến chuyện bán nhà.
Mọi sự giúp đỡ của bất kì cá nhân và tổ chức với gia đình Thương lúc này đều hết sức cần thiết. Đỗ Hoài Thương đang học lớp 10 Nga, thành viên của đại gia đình Trần Phú. Chúng tôi kêu gọi tấm lòng hảo tâm từ các bạn - những đứa con của NK/Chuyên Trần Phú, hãy cùng góp sức giúp đỡ Thương. Hãy để em được sống, được đến trường như bao bạn bè cùng trang lứa.
[/justify]
Đóng góp của cá nhân tại Hải Phòng, học sinh trong trường xin liên hệ với các địa chỉ:
Nguyễn Tiến Thành lớp 10 Lý (SĐT: 0932 211 993) - Địa chỉ lớp 10 Lí: Phòng B7
Vũ Văn Chiến lớp 10 Nga (SĐT : 01266 378 958) - Địa chỉ lớp 10 Nga: Phòng B11
Các cá nhân, Cựu học sinh Trần Phú tại Hà Nội có thể liên lạc với các địa chỉ:
Phạm Duy Thành (SĐT 0122.8245951) - Địa chỉ: Phạm Ngọc Thạch, Đống Đa
Khuất Mỹ Liên (0904 580 489) - Địa chỉ: Láng Hạ, Đống Đa
Hà Thúc Anh (095 627 9120) - Địa chỉ: Láng, Cầu Giấy
Xin chân thành cảm ơn!