Tốt nghiệp đại học loại trung bình khá, chẳng có tiền để chạy chọt, cũng không quen biết ông nọ, bà kia nên chật vật mãi tôi vẫn chỉ xin được chân bán hàng. Sốt ruột trước tốc độ kiếm tiền chóng mặt của mấy em sinh viên thuê nhà cùng xóm, cộng thêm lời chì chiết của ông bà già, túng thì làm liều, tôi thử gia nhập đội ngũ “gái bao” cao cấp…
Qua vòng “gửi xe”
“Tuyển nhân viên nữ phục vụ phòng karaoke cho khách sạn liên doanh, làm 19 giờ 30 - 24 giờ, có chế độ, nghỉ, lương cao, nhận hồ sơ sau khi phỏng vấn. Liên hệ: chị H., ĐT: 098875xxxx”.
Theo thông tin đăng trên báo “Mua & bán”, tôi được chị H. hẹn gặp tại sạp bán quần áo của chị ta trong chợ Láng Hạ, Hà Nội. Chị H. trạc khoảng 24 - 25 tuổi, thấp lùn, da ngăm đen, mặt nhiều trứng cá, ăn mặc khá giản dị nhưng mồm mép liến thoắng.
Sau một hồi ngắm nghía từ đỉnh đầu xuống gót chân, chị ta bảo tôi: “Chưa làm bao giờ phải không? Cứ làm rồi khắc sẽ quen thôi. 20 giờ tối thứ tư này đến khách sạn B.H tuyển. Bây giờ đưa chứng minh thư cho chị và nộp 100.000đ lệ phí. Nhớ phải trả lời rằng đã làm ở khách sạn B.S hoặc F. hay H.N nhé. Đừng quên trang điểm kỹ một chút!”.
Rồi chị ta chỉ tay vào mấy cái váy thiếu vải nói liến thoắng: “Muốn trúng tuyển thì phải biết cách ăn mặc và trang điểm. Các em làm ở đây đều đặt may hoặc mua váy của chị đấy. Da em trắng, ngực lại đầy thế nên chọn cái váy màu đen này”. Khó từ chối, tôi đành bỏ tiền mua chiếc váy. Thế là mới qua “vòng gửi xe” đã mất đứt 400 ngàn đồng.
Đúng hẹn, tối thứ 4 chị H. đón tôi tại cổng bên khách sạn B.H và dẫn vào cửa sau của K. club trông ra hồ N.K. Đã có khoảng hơn 30 cô gái trẻ măng đứng ngồi lố nhố chờ đến lượt “phỏng vấn”. Cô nào cũng hỏi nhau “kinh nghiệm trả lời phỏng vấn”, hôm nay má mì nào sẽ chấm, rồi quay ra nói chuyện “nghề nghiệp”.
Các cô đều xuýt xoa khi nghe chị H. kể về đào L. nào đó (do chị ta giới thiệu vào làm) chỉ sau một tuần đã “chăn” được một ông Tổng Giám đốc người Hàn Quốc, vừa đẹp trai lại chịu chi, mua nhà, mua ô tô cho người đẹp, hàng tháng còn chu cấp vài nghìn đô cho L. chơi bời, mua sắm.
Đợi mãi cũng tới lượt tôi vào tuyển. Ngồi trước bàn phỏng vấn là hai “má” khá đẹp, ngoài ba mươi tuổi, một nói tiếng Trung, một nói tiếng Việt, đều mặc đầm đen hai dây, cổ trễ sâu, lộ nửa bầu ngực. Má mì nói tiếng Việt hỏi độp luôn: “Đã làm ở đâu rồi? Tại sao lại chuyển sang đây? Biết nói ngoại ngữ gì?”. Đã được dặn dò trước, tôi mau mắn: “Em làm mấy tháng ở bên F. Nhưng đào đông mà khách ít nên đói quá, muốn chuyển sang đây. Em nói được một ít tiếng Anh”.
Một vài câu hỏi bằng thứ ngoại ngữ thông dụng được tung ra: “Có biết nhảy không? Uống được nhiều rượu không? Ở bên kia có “bùm bùm” không?”. Tôi trả lời trôi chảy: “Em uống được nhưng chỉ ngồi với khách chứ không bùm bùm”. Má mì nói tiếng Việt phiên dịch sang tiếng Trung cho má mì kia nghe. Nhìn lại tôi lần nữa rồi cả hai má mì gật gù cùng đánh dấu trên danh sách dự tuyển. Thế là tôi được nhận vào làm trong K. club.
Đăng ký thẻ tròn hay thẻ vuông?
Sáng hôm sau, theo hướng dẫn, tôi đến phòng nhân sự của khách sạn nộp hồ sơ tiếp viên và nghe phổ biến “công việc”. Không hề hỏi giấy khám sức khỏe, không hỏi xét nghiệm bệnh tình dục, sau khi nhận đủ 200 nghìn tiền đặt cọc và hồ sơ của tôi, một nữ nhân viên phòng nhân sự thông báo cho tôi lịch làm việc và giá tiền công:
“Hàng ngày tập trung vào 19 giờ 30. Trang điểm thay đồ xong thì 20 giờ bắt đầu ra sảnh. Đến 24 giờ, nếu không được khách mời hoặc đi “bùm bùm” thì được về. Không có lương cứng. Mỗi giờ ngồi với khách được 5 đô. Đi “bùm bùm” một lần được 80 đô. “Bùm bùm” qua đêm được trả 150 đô. Tiền bo được giữ lại hết”.
Tiếp đó, cô ta lấy ra hai hộp thẻ có đánh số, một đựng thẻ tròn, một đựng thẻ vuông, bảo tôi thích đeo thẻ loại nào? Thấy tôi ngơ ngác, cô ta giải thích: “Mới đi làm lần đầu à? Nếu còn trinh và muốn giữ thì lấy thẻ vuông”. Suy nghĩ một lúc, tôi bảo sẽ nhận thẻ vuông. Quẳng chiếc thẻ số 73 cho tôi, cô ta bĩu môi, nói với người ngồi cạnh: “Gớm, bọn sinh viên chỉ vờ vịt làm giá mấy hôm đầu thôi, sau thì chẳng tranh nhau mà đăng ký thẻ tròn để tha hồ đi bùm bùm”.
Trong phòng thay đồ
Có bước chân vào thế giới "gái gọi” mới thấy nhiều nguyên tắc và quy định quái chiêu. Mọi thứ không chỉ đơn giản là trang điểm hiện đại, ăn mặc sexy, ngồi cho khách ôm và đi “bùm bùm” với khách.
19 giờ 30 tôi có mặt tại cửa hông khách sạn, trình thẻ cho bảo vệ đánh dấu ngày công (tiếp viên phải đi làm đủ số ngày quy định nhưng không được chấm công) rồi vào phòng tiếp viên thay đồ. Gọi là phòng tiếp viên cho oai nhưng thực ra đấy là một hành lang dài và hẹp thông ra phía hồ, được ngăn bằng hai cánh cửa gỗ. Cuối hành lang là hai cái toilet. Dọc bên tay trái hành lang là dãy tủ tường, chia làm nhiều ngăn nhỏ, trên mỗi ngăn đánh số theo mã thẻ của mỗi tiếp viên. Dọc bên tay phải là hai tấm gương lớn treo sát tường, phía dưới là bệ gỗ để đồ cho tiếp viên trang điểm.
Trong phòng thay đồ lúc đó có khoảng 50 cô, người thì nhồng nhỗng thay váy, người thì đang tô son trát phấn, vừa tán chuyện rôm rả. Nhìn quanh và nghe ngóng ít phút, tôi phát hiện ra hai điều: Thứ nhất, có lẽ tôi là người già nhất ở đây (thời điểm đó tôi 23 tuổi); Thứ hai, đến 80% các cô gái là sinh viên đại học hoặc cao đẳng, thậm chí có cô mặc áo đồng phục trường cấp hai B.Đ tới chỗ làm.
Không muốn cởi quần áo ở chỗ đông người, tôi cầm váy vào toilet thay đồ, liền gặp ngay phản ứng của một cô gái đang hút thuốc trong đó: “Đ.mẹ, toàn đàn bà thì ngượng, lúc dạng chân cho nó khám lại đ. thấy xấu hổ”. Gượng cười, tôi phân bua: “Mới đi làm buổi đầu nên ngại”. Chẳng nói chẳng rằng, cô ta vất điếu thuốc hút dở xuống bồn cầu, xả nước, nhổ một bãi nước bọt rồi đi thẳng ra ngoài.
Khi tôi đang loay hoay co co kéo kéo cái váy cho nó che bớt bộ ngực thì người quản lý câu lạc bộ đã thò đầu vào phòng giục các tiếp viên khẩn trương vì sắp đến giờ chào khách. Các cô gái vội vàng ngắm vuốt lại lần nữa, giúp nhau sửa lại lông mày, tô đậm thêm son, đánh thêm phấn vào hai cánh tay và “đôi gò” cho trắng, xịt nước hoa… rồi lũ lượt kéo nhau ra sảnh câu lạc bộ.
Tất cả các tiếp viên phải để lại tư trang trong tủ đựng đồ của mình và không được mang theo bất kỳ thứ gì trừ chiếc váy mặc trên người. Sau khi tiếp viên cuối cùng vào sảnh, người quản lý khóa chặt cánh cửa thông giữa phòng thay đồ và sảnh. Không một tiếp viên nào được ra khỏi sảnh trước khi có lệnh má mì cho nghỉ.
Những quy định riêng cho “gái bao”
Sảnh là một ballroom rộng khoảng 70 - 80m2, hai bên kê một số ghế sofa cho tiếp viên ngồi trong lúc chờ khách, cuối sảnh phía tay phải có một quầy nhỏ - là chỗ ngồi của hai má mì. Đi sâu vào bên trong là khu sàn nhảy và quầy bar. Qua sàn nhảy và quầy bar là khu vực phòng karaoke.
Tổng cộng khoảng 80 “đào” lần lượt tới quầy cho hai má mì (trong đó có một người nói tiếng Việt đã phỏng vấn tôi hôm trước) kiểm tra “tư cách” trước khi được phép ra chào khách.
Về trang phục, các “gái bao” phải tuân thủ những quy định: Tóc để dài, xõa ngang vai trở xuống; chỉ được mặc đầm một tông màu, bó sát, hở vai; cấm mặc quần áo hoặc mặc váy có hoa văn; móng chân, móng tay phải sơn sửa gọn gàng; luôn tắm rửa sạch sẽ trước khi đi làm; mùa đông được phép đi bốt cao cổ; mùa hè đi xăng đan cao gót, để hở ngón chân; cấm đi các loại sục, dép bít mũi; phải xức nước hoa khắp cơ thể…
Về thái độ công việc: khi có khách vào sảnh, tất cả tiếp viên có mặt phải đứng lên cúi chào; khi khách chấm phải đứng thẳng lưng, ngực ưỡn ra phía trước, cười thật tươi; không tranh giành khách; không nói chuyện trong khi chờ khách; để khách phàn nàn: phạt 5 đô; đi làm muộn: phạt 5 đô; đến giờ không ra nhảy: phạt (tiền phạt sẽ trừ vào tiền ngồi với khách); đi cùng khách ra ngoài khi chưa đăng ký với má mì: đuổi việc… Và điều cuối cùng là không được ra về trước 2 giờ sáng (theo hợp đồng ký với phòng nhân sự của khách sạn thì 24 giờ đã hết ca). Trong hàng loạt yêu cầu kiểm tra “tư cách” đó, tôi không hề thấy quy định về an toàn tình dục.
Sau gần một giờ kiểm tra, có 3 cô bị nhắc nhở vì trang điểm nhạt, hai cô bị phạt vì móng tay gẫy chưa kịp sửa và tôi cũng suýt bị phạt do đi xăng đan bít mũi.
Đứng thẳng lưng, ưỡn ngực, cười thật tươi để chào khách. Theo kinh nghiệm của T, những “đào” có bộ ngực to thường được khách Âu - Mỹ gọi, còn khách châu Á lại thích gái càng trẻ càng tốt, ngực phẳng lì hoặc mới nhú.
Khoảng 21 giờ đêm, những vị khách đầu tiên vào sảnh. Đó là 4 người Hàn Quốc. Hai má mì tươi cười ra đón. Với vốn tiếng Anh bập bõm, tôi hiểu đấy là khách quen của Giám đốc Marketting khách sạn, mới sang Việt Nam được 4 ngày. Tất cả “đào” trong sảnh cùng đứng lên, vỗ tay và nghiêng người chào. Khách đi qua hết sảnh, má mì vẫy tay ra hiệu thì “gái” mới được phép lui xuống.
Ngồi cạnh tôi là một cô bạn khá xinh, da trắng, dáng thon thả như người mẫu, mặc cái váy màu hồng phấn, phần trên may kiểu áo quây, ngực độn tới 2 miếng mút. Cô ta tên T., bằng tuổi tôi, nhà ở phố Bạch Đằng. Tôi ghé tai cô ta hỏi: “Tưởng toàn khách Tây, sao lại có dân châu Á thế?”. Cô ta trả lời: “Ở bên này chỉ có khách Đài Loan, Trung Quốc, Hồng Kông, thi thoảng mới có khách Mỹ. Còn khách châu Âu toàn sang bên F., B.S.
Khách Hàn và Nhật thì sang D., H.N. Tao làm bên F. rồi. Bên đó đông bỏ m.. Gần 200 đứa nên hầu như ngày nào cũng đói. Ở đây ít đào hơn nên còn kiếm chác được”. Rồi cô ta lẩm bẩm: “Hôm nay ra chậm, thế nào cũng móm”. Tôi thắc mắc: “Lát nữa rồi đến lượt chứ sao?”. Cô ta bĩu môi: “Lại mới vào chứ gì? Muốn được khách chấm thì phải chịu khó đến sớm mà đứng ở phía trên khoe hàng. Đứng tít dưới này thì má mì nó cũng chẳng nhìn thấy chứ đừng nói đến khách”.
Chấm “gái
Theo lời kể của T - cô bạn mới quen, thông thường khi vào sảnh, thấy “đào” nào vừa ý là khách kéo đi luôn. Chỉ những khách khó tính mới chấm vòng trong. Cũng có những khách xem đến 4 - 5 lượt “gái” mà vẫn đòi thêm “gái” để chấm. Thậm chí có khách oái oăm hơn, đã chấm xong rồi, “gái bao” ngồi được 10 phút rồi lại bắt má mì đổi vì… ngực quá bé hoặc “gái bao” không chịu đi “bùm bùm” do chọn nhầm đứa đeo thẻ vuông. Những “gái bao” đắt khách tại K.Club hiện nay là M.T, P.A (được bầu là hoa hậu của K.Club) và T.N (cựu người mẫu của câu lạc bộ N.S.X).
Chúng tôi đang thì thầm chuyện trò, chợt cửa câu lạc bộ mở ra. Biết sắp có khách, T vội vàng kéo tay tôi chen nhanh lên hàng trên. Đúng như T dự đoán, 4 khách nam và 1 nữ bắt đầu vào sảnh. Tất cả đều là người Đài Loan. Họ ngoắc tay ra hiệu với má mì cho “gái” vào trong phòng karaoke để chấm. Lần này má mì vẫy 15 người, trong đó có T và tôi.
Má mì dẫn chúng tôi đi vòng theo cầu thang cạnh quầy bar lên khu phòng hát trên tầng 2. Ở đây tuy trần thấp nhưng được bố trí quy mô hơn tầng 1. Thẳng cầu thang đi lên là chiếu nghỉ, thiết kế như một cái ban công nhỏ. Từ đó có thể nhìn thấy toàn cảnh dưới sảnh. Men theo hành lang phía tay trái là hai dãy phòng hát, đều đánh số, trên cửa nào cũng có một lỗ tròn nhỏ xíu như móng tay cái. Cuối dãy là một cánh cửa nhỏ thông sang khu phòng nghỉ của khách sạn.
Má mì chia 15 người thành 3 lượt, mỗi lượt 5 cô vào “trình diễn” cho khách chấm. Ai được khách chấm sẽ ngồi lại luôn, còn không thì ra ngoài chờ má mì dẫn xuống. T vào lượt 1, tôi vào lượt cuối. Qua 2 lượt mới chỉ có 3 “gái bao” được ngồi cùng khách nên má mì lùa nốt 5 người còn lại vào trong phòng.
Phòng hát nhỏ, trang trí cũng giống như những quán karaoke bình dân nhưng đẹp và sang trọng hơn nhiều. Tấm thảm trải sàn dễ phải dày tới 5cm. Ông khách chừng 50 tuổi ngồi giữa, hai tay ôm eo hai “nàng”, một “nàng” mặc chiếc đầm nâu đang xốc lại áo ngực. Người khoảng 40 tuổi đang được một “gái” mặc chiếc đầm đỏ chói ôm riết. Còn hai khách nam và 1 khách nữ chưa có ai ngồi cạnh. Theo lệnh của má mì, cả 5 người chúng tôi đứng dàn thành hàng ngang, thẳng lưng, ưỡn ngực, chân phải bước xéo lên trước một chút, cười tươi, nhìn thẳng về phía khách. Ai cũng làm một cách nhuần nhuyễn, trừ tôi.
Vị khách nam trạc 40 tuổi, mặc comple đen đứng dậy, đến chỗ chúng tôi săm soi, nắn ngực sờ mông từng người. Lượn qua lượn lại mấy lần, ông ta quyết định chọn cô gái trẻ măng đeo thẻ vuông, có bộ ngực mới nhú, đứng bên phải tôi. Kết thúc lượt “trình diễn”, trước sự bình thản của mọi người lúc đó và đôi mắt tròn xoe của tôi, vị khách nữ cũng mời một “đào” nói giọng miền Nam ngồi bàn. Còn lại 3 chúng tôi bị má mì xua ra khỏi phòng ngay.
Lên sàn
Đến 24 giờ đêm, cả tôi và T. vẫn không được khách mời nên phải ra sàn nhảy cùng hơn 50 “gái bao” khác. Loa mở hết công suất nên tôi chỉ nghe thấy tiếng má mì lùng bùng bên tai: “Đào mới nhảy đi. Lắc cho bốc vào, không thì lát nữa ghi sổ phạt đấy!”.
Cái khoản trình diễn lắc mông, uốn éo thì 99% các “gái bao” thành thạo. Vài cô “biểu diễn” quá bốc lửa khiến cho những khách đang thư giãn trong quầy bar, lũ lượt kéo nhau ra sàn. Có ông nổi hứng, kéo luôn “gái” lên phòng.
Khoảng 20 phút sau, đột nhiên thấy “gái bao” dạt sang hai bên sàn, má mì tức tốc chạy đến. Giữa sàn là một khách da trắng ngoài 30 tuổi, to cao vạm vỡ đang túm tóc một “gái bao”, vừa đấm túi bụi vừa chửi bằng tiếng Anh. Má mì người Trung Quốc xin lỗi khách rối rít và phải hứa đổi một “gái bao” khác, anh ta mới chịu buông cô kia ra, trở lại quầy bar ngồi.
Khách đi rồi, cô gái mới buông một tràng: “Đ.mẹ thằng khốn nạn! Nó uống say khướt rồi đòi nhảy. Vừa nhảy vừa cà “của nó” vào người em. Đã thế nó lại còn bắt em “bùm bùm” với nó. “Của nó” to như khúc gỗ ấy nên em tởm. Vừa bỏ tay ra là nó đánh em ngay”.
Ghé tai tôi, T bảo: “Nhiều đứa đang làm ở ngoài cứ tưởng khách Tây lịch sự hơn khách ta nên xin vào đây. Làm gì có chuyện ấy. Nhiều thằng Tây rởm cũng quỵt tiền bo, đánh tiếp viên bầm tím mặt mày, còn dí thuốc lá cháy hết ngực. Phải chịu thôi, kêu ca là bị đuổi việc ngay…”. T chưa kịp nói hết câu, đã thấy má mì tức tốc chạy đến trước cửa phòng hát gần nhất. Một “đào” đang bị khách lôi xềnh xệch ra ngoài, còn cô bé đang cố chuồi khỏi tay ông khách. Hóa ra lại chuyện thẻ tròn, thẻ vuông. Cô bé đeo thẻ vuông nên từ chối “bùm bùm”. Ông khách không hiểu “luật” nên cứ ép cô bé ra taxi.
Không đi khách thì vẫn… “còn”?
1 giờ sáng, hết giờ nhảy, chúng tôi được quay trở về sảnh ngồi. Bấy giờ, T mới tâm sự: “Tao đang học dở CĐSPHN thì chửa, được 6 tháng thì bỏ học. Thằng chó nó chạy làng. Ông bà già không kham nổi. Thế là đẻ được 2 tháng tao phải xin vào F. làm. Gần một tháng ở F., đêm nào cũng móm nên tao sang đây”.
M.D, cô sinh viên ngoại ngữ năm thứ 2 bị khách đánh trên sàn đang xoa xoa cái mũi bầm dập, than thở: “Chẳng biết giải thích thế nào với nó bây giờ?”. Tôi an ủi: “Cứ bảo là cãi nhau với đồng nghiệp rồi đánh nhau”. M.D bảo: “Bồ em nó tinh lắm. Mấy lần nó thấy vết răng cắn ở ngực và đùi em nhưng em giả vờ chối quanh rồi đổ tại nó. Nó mà biết em làm nghề này thì nó bỏ em ngay. Mẹ cái thằng chó chết ấy. Ở đâu không đánh mà lại đánh vào mặt bà”.
P. cô bé khi nãy được má mì “giải cứu” khỏi tay ông khách già kể: “Mẹ bắt em vào đây làm. Em mới 13 tuổi thôi nhưng mẹ bảo cứ khai trong hồ sơ là 18 tuổi. Mẹ bảo, không ngủ với khách thì chẳng làm sao cả. Phải chịu khó đi làm mà giúp đỡ bố mẹ”. Quá đỗi ngạc nhiên, tôi không thể tưởng tượng nổi hàng đêm, lúc 2 giờ sáng, cô bé 13 tuổi một mình đạp xe từ N.K về nhà ở An Dương. Kinh khủng hơn nữa là trên đời này lại có một bà mẹ bắt đứa con gái chưa thành niên của mình làm “ca-ve cao cấp” với suy nghĩ đơn giản “không đi khách thì vẫn còn trinh”.
Nhưng thực tế ở đây cho thấy, quan điểm đơn giản của bà mẹ vô nhân tính cũng giống như suy nghĩ của gần 20 “đào” đeo thẻ vuông. Khi bước chân vào chỗ này, các cô đâu lường trước sự cám dỗ của đồng tiền bởi lẽ đã đồng ý từ A đến Y với khách mà chỉ nhận có 5 đô/giờ, trong khi đó, một cái gật đầu tới Z là tiền kiếm được đã tăng gấp 16 lần. Vì thế, chẳng có cô gái đeo thẻ vuông nào quá 4 ngày mà không lên phòng nhân sự xin đổi sang thẻ tròn.
Bên cạnh quan điểm ấu trĩ đó, các cô gái còn cho rằng làm ở những khách sạn cao cấp thì sẽ không bị người quen phát hiện (khách người Việt không được chào đón khi vào những câu lạc bộ này) và khó bị “tóm”. Với thâm niên nửa năm trong nghề, T bảo: “Làm ở đây tuy dễ bắt khách nhưng nguy hiểm hơn các nơi khác. Bên F. là an toàn nhất, nó có cả đường hầm thoát hiểm ra đằng sau làng T.C”.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi bị gián đoạn khi má mì tuyên bố hết giờ làm. Các cô gái lại lũ lượt kéo nhau sang phòng tiếp viên tẩy trang, thay đồ. Ra bãi lấy xe, T rủ tôi về nhà, tôi từ chối. T rủ tôi đi ăn, tôi bảo là đã có hẹn. Nhìn sang phía trước cửa K.Club, hàng chục chiếc taxi đang tranh nhau ra vào, đưa khách đi và trả “đào” về câu lạc bộ.
Trở về…
Cả đêm hôm đó tôi trằn trọc. Nghĩ đến cô bé P, đến cô sinh viên M.D. Nhắm mắt lại tôi thấy loang loáng ánh đèn sàn nhảy và một chữ “tiền” to tướng. Mở mắt ra thì mẹ tôi nằm cạnh. Biết mình đang đứng giữa ranh giới mong manh.
Ngay sáng hôm sau, tôi đến phòng nhân sự khách sạn B.H trả thẻ và rút lại hồ sơ.