Tâm sự - chia sẻ 2011-09-08 02:21:21

Những truyện ngụ ngôn ngắn....


[size=4]Cái bình nứt [/size][size=2]Một người gùi nước ở Ấn Độ, có hai cái bình gốm lớn, mỗi cái được cột vào đầu của một sợi dây và rồi được đeo lên cổ anh ta để mang về nhà. Một trong hai cái bình thì còn rất tốt và không bị chút rò rỉ nào cả. Cái còn lại bị nứt một chút nên nước bị vơi trên đường về nhà, chúng chỉ còn lại có hai phần ba.


Hai năm trời anh ta vẫn sử dụng hai cái bình gùi nước đó, mặc dù lượng nước mà anh ta mang về nhà không còn nguyên vẹn. Và lẽ dĩ nhiên, cái bình tốt tỏ vẻ hãnh diện, trong khi cái bình nứt thì cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Một ngày nọ, bên dòng suối, cái bình nứt đã thưa chuyện với người gùi nước: “Tôi rất xấu hổ về bản thân và muốn nói lời xin lỗi ông về thời gian đã qua”.

Anh ta hỏi lại cái bình: “Sao lại phải xin lỗi? Mà ngươi xin lỗi về chuyện gì?”.

Cái bình nứt đáp lại: “Suốt hai năm qua, do vết nứt của tôi mà nước đã bị rò rỉ trên đường về nhà, ông đã phải làm việc chăm chỉ nhưng kết quả mang lại cho ông đã không hoàn toàn như ông mong đợi”.

Với lòng trắc ẩn của mình, người gùi nước rất thông cảm với cái bình nứt, ông ta nói: “Khi chúng ta trên đường về nhà, ta muốn ngươi chú ý đến những bông hoa tươi đẹp mọc bên vệ đường”

Quả thật, cái bình nứt đã nhìn thấy những bông hoa tươi đẹp dưới ánh nắng mặt trời ấm áp trên đường về nhà và điều này khuyến khích được nó đôi chút. Nhưng khi đến cuối đường mòn, nó vẫn cảm thấy rất tệ bởi nước đã chảy ra rất nhiều, một lần nữa nó lại xin lỗi người gùi nước.

Người gùi nước liền nói: “Ngươi có thấy rằng những bông hoa kia chỉ nở một bên vệ đường, chỉ phía bên ngươi không?”. Thật ra, ta đã biết rất rõ về vết nứt của ngươi, và ta đã lấy điểm yếu đó để biến nó thành lợi điểm. Ta đã gieo một số hạt hoa ở vệ đường phía bên ngươi, và mỗi ngày trong khi ta gùi nước về nhà, ta đã tưới chúng từ những chỗ rò rỉ của ngươi. Giờ đây, ta có thể hái những bông hoa tươi tắn ấy để trang trí nhà cửa của ta. Không có vết nứt của ngươi, ta đã không có những bông hoa duyên dáng để làm đẹp ngôi nhà của mình.

Trong cuộc sống cũng vậy, ai cũng đều có những vết nứt, vì vậy chẳng ai là hoàn hảo cả, tất cả chúng ta đều có thể là cái bình nứt, nhưng nếu chúng ta biết chấp nhận và tận dụng nó, thì mọi thứ đều có thể trở nên có ích.

Hãy nhớ, trong điểm yếu chúng ta s[/size][size=2]ẽ luôn tìm thấy lợi điểm[/size]

[size=6]…………………………………………..[/size]
[size=4]Con chim nào hót hay nhất, xinh đẹp nhất là con của ta![/size]
[size=2]Có một bác thợ săn vào rừng săn thú, chim, v.v. đến bìa rừng, gặp một con cú nó van xin bác đừng bắn bầy con của nó. Bác thợ săn đồng ý và và hỏi:"thế con của mày như thế nào?". Cú trả lời "con chim nào hót hay nhất, xinh đẹp nhất là con của ta!"
thế là bác thợ săn đi vào rừng và không dám bắn một con chim nào vì con nào cũng xinh đẹp và hót hay… Mãi đến xẩm tối, bác mới thấy một con chim xấu xí, không biết hót….
bùm… bác mang con chim về. Đúng lúc ấy, cú mẹ về tổ và khóc lóc vật vã, trách bác thợ săn không giữ lởi! Bác thợ săn tức giận nói: "mày bảo con chim xinh đẹp, hót hay là con của mày, con này có biết hót đâu, lại xấu xí nữa!!!"
Cú nức nở :"ông không hiểu lòng mẹ rồi! với mẹ, con mình luôn xinh đẹp và hót hay nhất"
Thế mới nói, lòng tự hào của bố mẹ quá mức sẽ làm nguy hại đến con của mình, chả trách các cô các cậu học sinh cứ vào mấy động lắc…. Khiêm tốn tí tốt hơn, các anh các chị nhỉ![/size]
[size=6]…………………………………………..[/size]
[size=4]Bài học về cách chấp nhận[/size]
-Jack Canfield(Mỹ)- Dương Phương (dịch)

Mỗi lần thất vọng hay gặp thất bại trong cuộc sống, tôi lại nghĩ đến câu chuyện của một cậu bé gần nhà.

Ngày đó, em đang tranh tài với các bạn cùng lớp cho một vai diễn trong vở kịch của trường. Mẹ em nói với tôi rằng em đã đặt hết tâm nguyện vào vai diễn thử này, mặc dù trong thâm tâm bà biết rằng con trai bà không có đủ năng khiếu. Đến ngày nhà trường quyết định chọn ai vào vai, tôi theo mẹ em đến trường để đón em sau giờ tan học.

Vừa nhìn thấy mẹ, em chạy vội ngay đến, đôi mắt sáng long lanh ngập tràn hãnh diện và thích thú:

- Mẹ ơi, mẹ đoán thử xem nào?

Em la toáng lên và như không thể chờ được, bằng giọng hổn hển, xúc động, em nói luôn câu trả lời mà sau này trở thành bài học cho tôi:

- Con được cô chọn là người vỗ tay và reo hò, mẹ ạ!
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)