Tâm sự - chia sẻ 2011-02-01 03:23:26

những bài viết về tình yêu và nỗi buồn part 14


Anh mãi mãi chỉ yêu mình em

Ngày đó, em không phải là một người nổi bật, em cũng ít nói chuyện với mọi người. Anh thì khác, anh luôn sôi nổi, luôn tham gia các hoạt động mà nhà trường tổ chức. Nhưng rồi cho đến một ngày, một ngày anh không thể bao giờ quên được, ngày mà anh cảm thấy rằng em đã bước vào cuộc đời anh.

Anh nhớ như in ngày đó, ngày mà chúng ta cùng hát chung một bài hát, anh nhớ rằng đó là bài " Mặt trời bé con" và chính từ giờ phút đó anh đã cảm thấy mến em để rồi anh yêu em lúc nào không biết. Khi em biết được tình cảm của anh thì em chỉ nói rằng em muốn học chưa muốn nói tới chuyện đó. Anh đã chờ, chờ đến ngày có thể thổ lộ tất cả tình cảm của anh đến với em. Tất cả bạn bè đều bảo anh là thằng khùng, nhưng anh biết rằng mình không hề khùng, bởi vì anh thật lòng yêu em, một tình yêu chân thành.

Nhưng khi anh sắp sửa thổ lộ hết tình cảm của mình đến em thì em lại nói rằng mình đã có người yêu. Đối với anh giờ đây, trái tim anh đã đóng băng, anh đã rất đau khổ nhưng anh biết rằng mình không thể làm gì được nữa,bởi vì em đã có một người kề bên. Giờ đây anh không biết nói gì nữa, anh chỉ biết chúc em và người ấy hạnh phúc. Nhưng anh luôn muốn em biết một điều, trái tim anh mãi mãi chỉ yêu mình em và anh mong em và anh sẽ có thể trở thành những người bạn tốt của nhau.

Em hãy nhớ rằng sẽ có một người luôn ở bên cạnh em những khi em vui cũng như những khi em buồn, cho dù người đó không có trong trái tim của em. Mãi mãi yêu mình em.

..anh và em..mãi mãi chỉ là bạn…?

"Một tình yêu đẹp là tình yêu được xây dựng trên nền tảng một tình bạn thân thiết. Nhưng cũng có những tình bạn đẹp mãi mãi không bao giờ trở thành một tình yêu đẹp, rất đơn giản chỉ vì họ không thể đến được với nhau nữa…"

Có những tình bạn đẹp mãi mãi không bao giờ trở thành một tình yêu đẹp…


Tôi còn nhớ như in cái ngày đầu tiên vào lớp 10. Ôi! Giờ nghĩ lại mà buồn cười, trông tôi thật là ngố và cái mặt thì lúc nào cũng trong trạng thái đỏ bừng. Ghét nhất là cứ mỗi khi tôi đỏ mặt là thể nào tụi con gái trong lớp cũng cười ồ lên. Thật là bực! Nhưng biết làm sao được khi mà cái thói dát như cáy của tôi thì không tài nào chữa được. Nhiều lúc dũng cảm thì tôi tỏ vẻ giận dữ để nạt tụi nó, nhưng khổ thay cái mặt tôi nó không ăn khớp với lời nói, rồi kết quả vẫn làm trò cười cho tụi con gái, lúc đó thật không còn biết giấu mặt vào đâu.

Năm đó lớp tôi học sáng, còn buổi chiều có lớp khác học, hai lớp học chung một phòng. Vào buổi lao động của lớp, 4 thằng bàn tôi rủ nhau lên phòng học xem ai ngồi bàn tụi tôi. Thật bất ngờ và thú vị, một bàn toàn con gái, một thằng trong bọn không kìm được niềm sung sướng hét toáng lên làm cả lớp đó nhìn thẳng vào chúng tôi, cả bọn xấu hổ quá chạy mất dép.

Hôm sau, cả bọn viết thư (mẩu thư) rồi nhét vào ngăn bàn gửi cho các bạn gái đó. Và cứ thế chúng tôi đã quen nhau như vậy. Vui nhất là những giờ chào cờ, cả bọn ngồi tít phía dưới để buôn dưa lê và trái gấc đỏ của tôi luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý. Dưa lê để lâu cũng thối, một lần khi đang bán buôn dưa lê thì cả bọn bị phát giác và bị phạt đứng trước toàn trường, đó là bài học nhớ đời cho cả bọn, xấu hổ quá. Trong nhóm thì tôi có thân với một bạn gái vì ở chúng tôi có nhiều điểm chung và nói chuyện thì rất hợp. Tôi thấy bạn ấy rất nữ tính, hiền lành, học giỏi và nhất là còn rất trẻ con, vì thế mà tôi đặt cho cái tên là nhóc. Mặc dù không thích cái tên đó chút nào nhưng tại tôi cứ gọi như thế nên lâu rồi cũng quen.



Không bao giờ tôi còn có thể nói với nhỏ một câu mà tôi vẫn hằng giữ trong lòng chưa thể nói "tớ yêu nhỏ"…

Kể từ khi quen nhau chúng tôi thường đợi nhau ở cổng trường rồi cùng về, tôi và nhỏ đi chung một đoạn đường nên thường xuyên được tâm sự với nhau. Lâu dần thành thói quen, hôm nào cũng vậy, dù nắng hay mưa thì hai đứa tôi vẫn chờ nhau cùng về, mọi chuyện vui hay buồn thì nhỏ cũng tâm sự với tôi và tôi cũng vậy. Tôi cảm thấy nhỏ ngày càng trở thành một cái gì đó không thể thiếu trong cuộc sống của mình.

Thời gian trôi thật nhanh, mới ngày nào còn bỡ ngỡ vào lớp 10 mà giờ đây đã lớp 11 và tình bạn của tôi với nhỏ cũng gần được kỷ niệm một năm rồi. Trong tôi đã nảy ra ý định sẽ tặng nhỏ một món quà nhân dịp kỷ niệm một năm quen nhau và sẽ đưa nhỏ đi chơi. Thật là đẹp vì hôm đó là ngày cuối tuần nên tha hồ đi chơi. Cả một tuần đó tôi đã không thể suy nghĩ được chuyện gì khác ngoài chuyện sẽ thổ lộ tình cảm với nhỏ vào ngày đó, và cả tuần đó có lẽ là thời gian tôi thấy mình hạnh phúc nhất, tôi đã đếm từng ngày, ngóng từng giờ để đến ngày đó. Vậy nhưng, cái ngày mà tôi mong đợi nhất đã mãi mãi không bao giờ có. Suốt thời gian học kỳ 2 và năm lớp 12, tôi vẫn hàng ngày đợi chờ nhỏ ở cổng trường với hi vọng sẽ được nhìn thấy hình ảnh nhỏ một lần, thật tuyệt vọng, nhưng tôi không thể chấp nhận sự thật rằng cuộc sống của tôi từ nay về sau sẽ không có hình bóng của nhỏ. Và thời gian sau đó tôi chỉ sống như thể đó là nhiệm vụ và trong tôi luôn có một khoảng trống không thể san lấp.

Hôm nay, sau một thời gian dài sống trong hồi ức thì tôi đã tìm được lại mình ở hiện tại. Chính ngày này 3 năm về trước tai nạn giao thông đã cướp đi mãi mãi "nhỏ" của tôi, và cũng không bao giờ tôi còn có thể nói với nhỏ một câu mà tôi vẫn hằng giữ trong lòng chưa thể nói "tớ yêu nhỏ"!!!

Anh không thể coi em chỉ là bạn 3bored3


ai thấy hay thì thank cai nhé àh có từ part 1-14 đó ai chưa đọc thì đọc đê =]]
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)