[size=2]“Tại sao mày lại chơi với con bé mù kia? Tại sao mày lại dẫn nó về nhà hả? Mày có biết là chơi với đứa mù như nó, mày sẽ gặp toàn là chuyện tăm tối, xui xẻo lắm không hả…”
Chiều qua, con rủ bạn về nhà chơi. Mẹ ra mở cửa nhìn thấy bạn con là người khiếm thị, mẹ khựng lại một lúc rồi trợn mắt ngạc nhiên ngước nhìn bạn ấy và con hồi lâu, rồi lườm liếc con một cái thật dài, thật sắc.
Con ngầm hiểu ý mẹ không bằng lòng về việc con dẫn cô bạn khiếm thị này về nhà, và mẹ cũng không muốn niềm nở đón tiếp bạn ấy.
Mẹ tỏ thái độ bực dọc, cáu gắt thiếu hòa nhã với bạn con như thế, đã khiến con bị sốc, hoảng sợ và lo lắng cho bạn của con. Nếu lỡ như bạn con cảm nhận được và biết thái độ của mẹ, bạn ấy sẽ rất buồn và tủi thân lắm mẹ ơi!
Mẹ ơi, so với khuyết tật của con, những người bị khiếm thị là những người chịu nhiều thiệt thòi, khốn khổ và thiếu thốn nhiều hơn
Sau khi bạn ấy ra về, mẹ mắng cho một trận tơi bời với những lời lẽ không hay, và đặt ra những câu hỏi mà con không hiểu nổi và cũng không thể trả lời được: “Tại sao mày lại chơi với con bé mù kia? Tại sao mày lại dẫn nó về nhà hả? Mày có biết là chơi với đứa mù như nó, mày sẽ gặp toàn là chuyện tăm tối, xui xẻo lắm không hả…”
Chưa hết, mẹ còn lôi những khó khăn của người khiếm thị ra phân tích để làm cho con lung lay, cảm thấy bất tiện mà không chơi với họ nữa. Con chỉ còn biết ngồi lặng thinh và thở dài trước suy nghĩ vô cảm, ích kỉ của mẹ.
Mẹ ơi, mẹ có biết là, tuy con gái của mẹ bị khuyết tật vận động, nhưng con vẫn may mắn và hạnh phúc hơn những người khiếm thị không? Con còn nhìn thấy ba mẹ, anh chị em, bạn bè, thấy mặt trời mọc, thấy ánh nắng ban mai, thấy buổi chiều muộn buông xuống và mặt trăng lên, thấy được những vật dụng và thấy những cảnh vật tươi sáng, rực rỡ màu sắc xung quanh… Còn người khiếm thị, họ phải sống một cuộc đời thiếu thốn và chìm sâu thăm thẳm trong bóng tối vô tận mà không bao giờ phân biệt được buổi nào là bình minh, buổi nào là hoàng hôn.
Con đang thử tưởng tượng, nếu ngày xưa con lọt lòng mẹ mà chẳng may con không bị khuyết tật vận động, mà bị khiếm thị như bạn con, chắc là cả mẹ, cả con sẽ không chịu nổi và không sống được với nỗi đau đớn như thế đâu, phải không mẹ? Và chắc là mẹ sẽ khổ tâm, chịu nhiều áp lực và thậm chí có khi mẹ sẽ ngã gục? Còn con thì sẽ tuyệt vọng và đau khổ suốt đời vì mất đi ánh sáng vĩnh viễn.
Mẹ ơi, chúng ta được Thượng đế ban cho diễm phúc là được sáng mắt, thì tại sao chúng ta không đồng cảm, không yêu thương, giúp đỡ người khiếm thị khi có thể hả mẹ? Cũng như con của mẹ vậy, khi con ra đường, chắc chắn một điều rằng, mẹ cũng không muốn người ta nhìn con bằng cặp mắt vô cảm, lạnh lùng đầy dè bỉu, kì thị. Và mẹ cũng không muốn người ta nhìn hình hài con như một quái dị, một hiện tượng lạ khác người, đúng không mẹ?
Nếu điều đó xảy ra thật với con và khi biết được con bị người không khuyết tật đối xử, phân biệt kì thị và hắt hủi, khinh miệt như thái độ, cách cư xử của mẹ chiều qua đối với bạn của con, chắc là mẹ rất buồn và đau lòng lắm, phải không mẹ?
Con ước gì giá như mẹ dạy bảo, nhắc nhở con rằng, người khiếm thị cũng giống như con, họ có cha mẹ và có mặt trời. Nhưng họ khác con là họ không nhìn được vóc dáng, nét mặt của cha mẹ và họ không bao giờ nhìn thấy được mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp dịu dàng đầu tiên trên những vòm cây xanh.
Vì vậy con phải nên sống cởi mở, hoà đồng và nhìn người khiếm thị bằng cặp mắt trân trọng, thiện cảm, gần gũi, thương yêu và giúp đỡ họ… Giá như mẹ động viên, khích lệ con nên chơi và kết bạn với người khiếm thị, để con hiểu được rằng cuộc sống của họ không được may mắn, dù phải sống suốt đời trong bóng tối nhưng họ vẫn hiên ngang ngẩng mặt lên, miệng cười đầy vẻ lạc quan và khát khao… để con có thêm nguồn động lực và sức mạnh mà phấn đấu hơn trong cuộc sống.
Mẹ ơi, so với khuyết tật của con, những người bị khiếm thị là những người chịu nhiều thiệt thòi, khốn khổ và thiếu thốn nhiều hơn, vì vậy, con mong mẹ hãy giúp con có ý thức cộng đồng, xã hội và sống ý nghĩa hơn bằng cách mẹ cho con có cơ hội được tiếp cận, tiếp xúc để hiểu tường tận và rõ hơn cuộc sống của người khiếm thị như thế nào, để con có được sự đồng cảm và sẵn sàng mở rộng vòng tay thương yêu những người bạn khiếm thị của con như mẹ vẫn đang đồng cảm và yêu thương con vậy, mẹ nhé!
Và thực sự điều cuối cùng con muốn nói với mẹ là, con không muốn bị mọi người chê trách con là người dửng dưng, vô tình khi gặp một người bạn đồng cảnh kém may mắn hơn mà không động lòng trắc ẩn, đồng cảm và thương yêu.
[/size]