Cu Bin và bố. |
Chiều tối thứ hai đầu tuần, khi nhìn thấy hình ảnh chụp scan của con trên màn hình máy tính của bác sĩ, mắt như tối sầm lại, một khối u lớn nằm gần như giữa đầu con. Ba mẹ đã phải cố gắng hết sức để không khóc òa tại chỗ, vẫn cười nói vui vẻ, đưa con về nhà. Buổi tối các bác, các dì qua thăm, ngồi lặng lẽ, chỉ có con với em Bob là vô tư, cười đùa với nhau. Sau đó cũng chỉ biết gọi điện thoại, cầu cứu các nơi.
Ba đã không cầm được nước mắt, trốn vào phòng, khóc lặng lẽ trong nỗi uất hận, tại sao ông trời lại bất công giáng vào thằng bé một căn bệnh quái ác và đáng sợ như vậy? Con đã làm gì để mà con của con phải gánh chịu nỗi đau? Nó mới có 11 tuổi, còn cả một cuộc đời phía trước.
Đến lúc đi ngủ, Bin hỏi mẹ: "Sao trông ba như sắp khóc hả mẹ?". Mẹ trả lời: "Ba bị đau bụng đấy, ị một cái là khỏi ngay".
Ngày… tháng… năm
Sáng thứ 3, cả nhà bảy người lớn đưa Bin vào Việt Đức khám. Mất cả ngày chụp chiếu xét nghiệm. Cu Bin hơi căng thẳng, cu cậu vốn cũng hơi nhút nhát mà. Kết quả nói chung rất tệ. Khối u lớn, một chiều 7,8cm, một chiều 4,8cm, vị trí nằm sâu trong nội sọ.
Ngày hôm nay đi khám cả ngày, con đi lại hơi khó khăn, chân trái lệt bệt, tay trái thì các ngón tay thỉnh thoảng co quắp lại một cách vô thức. BS nói khối u nằm bên não thất phải, bắt đầu chèn ép các dây thần kinh vận động, nên Bin có biểu hiện liệt nửa người bên trái.
Ngày… tháng… năm
Đến thứ 5, hôm nay không phải đi khám gì, ở nhà chơi với con. Nói với Bin hôm nay con được ở nhà, không phải đi khám bệnh nữa, cu cậu khoái lắm, hoạt bát hẳn lên. Quay sang khoe với thằng em, giọng huênh hoang hôm qua anh đi khám được đội mũ siêu nhân nhá! Chả là chụp cộng hưởng thì phải chụp cái mũ lên đầu mà.
Xong lại bắt chước Tom Soyer, vén tay áo khoe với thằng em chỗ kim tiêm ở ven để lấy máu xét nghiệm. Cu Bob tính hay a dua, lăn đùng ra đòi được đi khám như anh Bin, ngồi trong nhà nhìn hai thằng mà cười ra nước mắt.
Hôm nay Bin yếu quá, gần như nằm suốt. Cái chân trái ngày càng mất cảm giác, đi dép vào là tuột. Đi vào nhà vệ sinh cũng phải vịn tay vào tường. Giá mà ba mẹ chịu đựng thay được cho con.
Ngày… tháng… năm
Mua hai vé hạng C cho hai mẹ con, cu Bin được ngồi xe lăn vào phòng chờ, con yếu quá rồi, nhưng vẫn khá hào hứng với chuyến đi… Vào phòng chờ, phải động viên mãi mới chịu ăn ít bánh mì chấm swuwax để còn uống thuốc. Lại còn giao hẹn với ba thứ 6 tuần sau con đi học. Rất đông các bác với anh chị em cũng ra sân bay tiễn Bin, cả ba mẹ nuôi. Có cả bạn lớp Bin đã chuyển trường nhưng mẹ bạn vẫn đưa bạn lên tận sân bay để tiễn Bin, cu cậu khoái lắm, đột nhiên trở thành VIP mà.
Lên máy bay, bắt mẹ phải nằm ngủ, còn cu Bin để ba trông. Tội nghiệp thằng bé, ghế hạng C ngả hết ra mà vẫn cứ loay hoay, không ngủ được. "Sao không nằm yên ngủ đi con?" - "Cái chân trái con nó cứ làm sao ý, co lên rồi nó cứ tuột xuống". Nghe con trả lời mà phải quay mặt đi gạt nước mắt. "Con cứ nằm ngửa ra, duỗi thẳng cả hai chân là ngủ được mà". Cuối cùng ba phải ngồi ở giữa lối đi, xoa đầu cho con một lúc mới ngủ được.
Ngày… tháng… năm
1g30 chiều thứ 7, con được đưa vào phòng mổ. Ba lại ký thêm một cái form cuối cùng. Ra khu chờ người nhà bệnh nhân, màn hình lớn hiện lên thông tin Viet Hoang Tran, ca mổ bắt đầu vào lúc 13g41.
Trước lúc mổ, buổi trưa đã phải nói dối cu Bin. Con ơi, tẹo nữa lại phải đi khám bệnh tiếp, bác sĩ khám trên đầu con nên chắc sẽ phải cắt tóc đấy. Thế cắt cua hay là phải cạo trọc hở ba? Chắc là cắt cua, thôi chịu khó nhé!
Không hiểu sao cu Bin không thích cắt đầu cua. Chậc, thế cũng được, đỡ phải cắt tóc nữa ba nhỉ. Lúc khám con hay ngọ nguậy lắm, không khám được, thế nên các bác sĩ sẽ phải cho con một ít thuốc ngủ, con ngủ mới dễ khám. Cu cậu hơi dè dặt, thuốc ngủ là tiêm hay là uống hả ba? Cu cậu sợ tiêm mà. Không, con chỉ cần hít một hơi là ngủ thôi, lúc tỉnh dậy con lại thấy ba mẹ mà.
Nhìn cái xe đẩy đưa con vào phòng mổ, hai vợ chồng không cầm được nước mắt. Cả cô thư ký J cũng vậy.
Cầu trời, cầu Phật, cầu ông, bà, tổ tiên, phù hộ độ trì cho con của con tai qua nạn khỏi. Con không phải là người ăn chay niệm Phật, con cũng không phải là người đi lễ chùa. Con chỉ là một con người bình thường thôi. Con không làm điều ác, cả cuộc đời con luôn cố gắng sống sao không hổ thẹn với bản thân mình, với bạn bè và người thân. Không phải mọi điều con làm đều đúng, nhưng không đến nỗi bắt con phải chịu nỗi đau này.
Bin ơi, con cố gắng lên nhé. Ba mẹ và mọi người luôn ở bên con. Con ở trong đó một mình, nhưng luôn có ba mẹ ở đây, ở cạnh con đây. Ba mẹ xin con, hãy cho ba mẹ thêm một cơ hội nữa để yêu thương con, để được chăm cho con.
11 năm qua, ba mẹ luôn dành những điều tốt nhất cho con. Con là một đứa trẻ thiệt thòi, sức khỏe không tốt nhưng con ngoan lắm, con biết không? Ba mẹ cùng với tất cả mọi người đã làm tất cả những gì có thể, chỉ trong có mấy ngày thôi, đã đưa được con sang đây để con có thêm cơ hội.
Con ơi, hãy chiến đấu cùng ba mẹ, con nhé.
Ngày… tháng… năm
Sau đó là chờ đợi và chờ đợi. Những giờ đồng hồ lâu nhất trong cuộc đời ba mẹ. Cứ thỉnh thoảng ba lại vào, đứng trước cửa phòng mổ, chắp tay khấn trời Phật, ông bà phù hộ cho con. Rồi ba lại nhắn nhủ con, con ơi, con không chiến đấu một mình đâu, có ba mẹ, người thân, tất cả đều ở bên con đấy. Ba mẹ xin con, hãy dũng cảm lên, vượt qua được ngọn núi này, con đường sẽ dễ đi hơn.
7g30, đã hơn 6 giờ, vẫn chưa xong. Tự nhủ chắc do sự cố nên mất thời gian hơn.
8g30, chưa xong, mấy phòng mổ khác đã kết thúc.
9g30, rồi 10g30, bác sĩ mổ chính đi ra, khuôn mặt mệt mỏi. Mẹ con thì mặt tái nhợt, ba sợ đến mức không dám hỏi xem con thế nào. Bác sĩ nói khá nhiều, về vấn đề hô hấp làm ông mất đến gần 3 giờ để giải quyết, nói đến việc con bị mất máu quá nhiều, ông đã phải truyền cho con đến gần 2 lít máu. Cuối cùng, ba mới dồn hết sức để hỏi ông “How is his situation?” (Tình trạng của thằng bé như thế nào? - PV). Ông nói tôi đã mổ quá lâu, bây giờ tôi phải đi ăn một chút rồi mới quay lại mổ tiếp, đã loại bỏ được 95% khối u, sẽ mất thêm koảng 2-3 giờ nữa để hoàn tất. Ơn trời, con tôi vẫn còn sống.
Ông Kim, cô Jung (người Hàn Quốc đã giúp đỡ gia đình - PV) nói chúng ta cũng nên đi ăn một chút gì thôi. Ông Kim với cô Jung đã luôn ở cạnh ba mẹ, cùng chia sẻ. Con sẽ phải nhớ kỹ những gì ông với cô đã làm cho gia đình mình. Ba mẹ cũng vậy.
Hai vợ chồng muốn ăn gì? Bây giờ chỉ ăn cái gì có nước, nóng sốt dễ vào hơn. Bốn người xuống khu minimarrt trong bệnh viện, làm bốn gói mì, nước nóng ở đó luôn. Sau đó lại quay lên phòng chờ. Cứ một lúc, ba lại ngước lên nhìn màn hình. Vẫn dòng chữ Viet Hoang Tran Operation in Progress.
Cuối cùng đến 2h đêm bác sĩ mổ đi ra, trông ông thật mệt mỏi, nói gần như không nên lời. Nói ca mổ đã xong, theo đánh giá ban đầu là tốt. Tuy nhiên, mọi việc phải sau vài hôm nữa mới có thể đánh giá chính xác được. Nói xong ông đi luôn, không kịp nghe đến lời cảm ơn của hai vợ chồng nữa.
Đi ra cửa phòng mổ, chờ một lúc thì con ra. Nhìn thằng bé mà xót xa, đầu quấn băng trắng, miệng thì luồn ống thở, trông mặt con với môi thì phù nề hết cả lên. Ba mẹ chỉ biết lặng lẽ khóc. Thương con nhiều lắm. Nhưng con dũng cảm lắm. Ba mẹ thật sự tự hào vì con. Ba mẹ yêu thương con nhiều lắm…
[size=5]phần cuối cảm động thật 3blingeye3 3blingeye3[/size]