Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi. Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để
nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi?
Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”. Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.
Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi,
tôi chẳng để ý gì đến những
lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi
tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng
để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi
nhà, không còn liên hệ gì với
mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học
hành thật chăm chỉ, và sau
cùng, tôi có được một học
bổng để đi học ở Singapore . Sau đó, tôi lập gia đình, mua
nhà và có mấy đứa con. Vợ
tôi là con nhà gia thế, tôi giấu
nàng về bà mẹ của mình, chỉ
nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi
hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi
vật chất tôi có được ở
Singapore . Tôi mua cho mẹ
một căn nhà nhỏ, thỉnh
thoảng lén vợ gởi một ít tiền
về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ
không được liên hệ gì với tôi.
Một ngày kia, mẹ bất chợt
đến thăm. Nhiều năm rồi bà
không gặp tôi, thậm chí bà
cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già
trông có vẻ lam lũ đứng
trước cửa, mấy đứa con tôi
có đứa cười nhạo, có đứa
hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa
lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con
tôi sợ thế? Đi khỏi đây
ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả
lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa
chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi
không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài.
Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị
chúng bạn trêu chọc nhục
nhã, bây giờ mẹ còn định phá
hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người
hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do
không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo. Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho
tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
“Con yêu quý, Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi.
Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con.
Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời
gian con đi học ở đây.
Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ
không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt,
nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có
thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..
Mẹ yêu con lắm,
Mẹ…".
