Nghệ thuật sống 2010-07-18 11:49:43

Không nơi nương tựa: Chương 1 (1)


Quyển sách này viết về cuộc sống nhân vật chính từ năm 4 tuổi đến năm 12 tuổi

Phần thứ 2 của bộ 3, quyển The Lost Boy, viết về diễn biến tiếp theo về cuộc sống của nhân vật vào khoảng thời gian nhân vật 12 đến 18 tuổi.



Chương 1 :

Giải thoát





Ngày 5 tháng 3 năm 1973, Thành phố Daly , California

Tôi dậy muộn. Nếu không rửa xong đống bát đĩa kia đúng giờ, sáng nay tôi sẽ không được ăn sáng. Vì tối qua chẳng được ăn gì nên giờ tôi phải cố làm sao để có cái gì đó cho vào bụng. Mẹ đang rượt đuổi và hét mắng 2 người anh em trai của tôi. Nghe thấy tiếng chân huỳnh huỵch của mẹ ngoài hành lanh nhà bếp, tôi vội vã nhúng tay vào bồn rửa bát. Nhưng không kịp rồi. Mẹ đã nhìn thấy tay tôi bên ngoài chậu nước.





Bốp! Mẹ tát mạnh vào mặt tôi khiến tôi ngã bổ nhào xuống sàn nhà. Tôi biết tốt hơn hết là mình nên đứng yên đó mà chịu trận. Tôi đã học được 1 điều cay đắng là mẹ xem việc tôi ngã, chảy máu hay khóc lóc như 1 hành động thách thức; và điều đó có nghĩa là tôi sẽ nhận thêm nhiều trận đòn khác, hay tệ hơn là sẽ bị bỏ đói. Tôi lồm cồm ngồi dậy và né tránh cái nhìn của bà, trong khi bà vẫn quát vào tai tôi những từ ngữ đã trở nên quá quen thuộc.

Những lời đe dọa của mẹ khiến tôi dè dặt hẳn. Tôi thì thào:

- Làm ơn! Chỉ cần cho con ăn thôi. Mẹ cứ đánh con nữa đi, nhưng con cần được ăn!

Cú đánh tiếp theo của mẹ dúi đầu tôi vào tường. Như đã giải toả được cơn tức giận, mẹ lao ra khỏi nhà bếp. Những giọt nước mắt chịu đựng chảy dài trên mặt tôi khi biết chắc mẹ đã đi khỏi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Mẹ có thể đánh tôi bao nhiêu cũng được, nhưng tôi không bao giờ để mẹ vùi dập nghị lực sống của tôi.





Rửa xong bát đĩa, tôi dọn dẹp nhà cửa. Phần thưởng cho tất cả những việc này là 1 bữa ăn sáng - gọi là bữa ăn sáng, nhưng thật ra đó chỉ là những mẩu thức ăn thừa trong khẩu phần của cậu em trai của tôi . Ngày hôm nay như thế là đã may mắn lắm. Nhưng tôi phải ngốn thật nhanh trước khi mẹ thay đổi ý định. Trước giờ mẹ vẫn thường như thế. Mẹ sử dụng thức ăn như 1 thứ vũ khí lợi hại. Mẹ sẵn sàng quẳng phần thức ăn thừa ít ỏi vào thùng rác vì biết thế nào tôi cũng sẽ moi nó ra mà ăn. Mẹ nắm hết mọi suy nghĩ và hành động của tôi.

Vài phút sau đó tôi nhảy vội lên chiếc xe chở hàng của gia đình. Vì phải lo dọn dẹp nhà cửa nên tôi bị trễ giờ, và mẹ phải chở tôi đy học. Thường ngày tôi vẫn chạy bộ đến trường, mỗi lần như vậy tôi đều đến nơi vừa kịp lúc lớp học bắt đầu nên tôi cũng chẳng thó được chút thức ăn nào từ phần ăn trưa của những bạn khác

Mẹ để anh tôi xuống xe trước và giữ tôi lại để thông báo cho tôi biết kế hoạch ngày mai. Mẹ sẽ đưa tôi sang nhà cậu. Mẹ nói cậu Dan sẽ “ chăm sóc “ tôi. Giọng mẹ như hăm dọa. Tôi nhìn mẹ làm ra vẻ sợ hãi. Tuy vậy, trong thâm tâm, tôi lại nghĩ dù cậu có nghiêm khắc đến mấy nhưng chắc chắn cậu sẽ không đối xử với tôi giống như cách của mẹ.

Tôi lao ra khỏi xe, mẹ hét với tôi theo bảo tôi quay lại do tôi bỏ quên hộp cơm trưa. Khẩu phần trưa của tôi suốt 3 năm nay vẫn vậy - Chỉ là 2 chiếc bánh sandwich phết bơ đậu phộng và 1 vài thanh cà rốt bé tí. Trước khi tôi đóng cửa xe, mẹ còn nói với theo:

-
Này, nếu cô giáo có hỏi thì nhớ nói là do mày bị va vào cửa nhé. - Rồi bằng 1 giọng nói rất ít khi dành cho tôi, me nói tiếp: - Một ngày tốt lành nhé!






Tôi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe sưng húp của mẹ, đó là vết tích của 1 ngày dài căng thẳng hôm qua. Mái tóc óng ả, mượt mà ngày xưa của mẹ giờ chỉ còn là 1 búi tóc xơ xác. Mẹ ít khi trang điểm. Do thừa cân nên lúc nào trông mẹ cũng nặng nề, và mẹ biết rõ về điều đó.





Vì đếnn lớp khá muuộn nên tôi fải lên văn phòng nhà trường báo cáo. Cô nhân viên văn phòng giáo vụ với mái tóc đã điểm bạc cười chào tôi. Lát sau giám thị nhà trường đến gọi tôi vào văn phòng rồi hướng dẫn tôi làm thủ tục vào lớp. Cô giám thị nhìn mặt và tay tôi rồi hỏi:

- Mắt e sao thế ?

Tôi cuối đầu ấp úng:

- Vâng, do e sơ ý va vào cửa ạ.

Cô mỉm cười và mở ngăn kéo lấy tập hồ sơ. Sau khi lật qua vài trang, cô dừng lại và chỉ vàoo tờ giấy:

- Đây, thứ 2 tuần trước e cững nói như vậy . e có nhớ không?

Tôi vội vàng đính chính:

- Vâng, em chơi bóng và bị va vào cột. Chỉ là sơ ý thôi ạ.

Tôi luôn cố gắng thuyết phục giám thị là tôi sơ ý tự gấy thương tích cho mình. Nhưng cô ấy hẳn đã hiểu là còn nguyên nhân nào khác. Cô khuyên tôi nên nói thật. Cuối cùng, tôi đã không thể nói dối được nữa và đành phải thu nhận mọi chuyện, mặc dù tôi biết lẽ ra mình phải tìm cách nào đó để bảo vệ mẹ.





Cô giám thị an ủi tôi và bảo tôi cởi áo ngoài. Năm ngoái, chúng tôi cũng từng rơi vào tình huống này rồi nên ngay lập tức tôi làm theo lời cô. Chiếc áo sơ mi dài tay này tôi đã mặc liên tục trong 2 năm trời nên bị thủng nhiều lỗ còn hơn cả miếng pho mát Thụy Sĩ nữa. MẸ bắt tôi phải x6ạu hổ trước bạn bè. Chiếc quần tôi đang mặc thì bạc phếch, còn đôi giày thì sờn cũ và rách đến mức ngón chân của tôi có thể thò ra ngọ nguậy . Giam thị nhìn những vết bầm cơ thể tôi rồi cẩn thận ghi vào hồ sơ. Cô quan sát những vết cứa trên mặ tôi, cố gắng tìm lại những vết thương mà cô đã bỏ qua ở những lần ghi chú trước. Cô bảo tôi há to miệng và nhìn vào những dấu răng mẻ của tôi do bị dập vào cạnh bàn. Có vẻ như cô không thể để bỏ sót bất kỳ 1 dấu vết tổn thương nào của tôi. Cuối cùng, cô sững sờ nhìn vào vết sẹo ở bụng tôi và kêu lên:

- Mẹ đánh em vào chổ này phải không??

Vâng, thưa cô. – Tôi trả lời. “ Ôi không!” – Tôi nghĩ thầm – “ mình lại phạm sai lầm nữa rồi “. Như đọc được nỗi lo lắng trong mắt tôi, cô giám thị đặt hồ sơ xuống bàn dịu dàng ôm ấp tôi vào lòng “ Chao ôi ! Cô ấy mời ấp áp làm sao “. Tôi không còn muốn đi đâu nữa, chỉ mong được ở lại trong vòng tay của cô mãi mãi. Tôi nhấm nghiền mắt, trong lòng cứ dợ giây phút ngắn ngủi này sẽ không bao giờ có nữa…



3bathing3 3bathing3 3bathing3 3bathing3 3bathing3 3bathing3


[size=6][/size]
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)