Đã là đàn bà thì muôn đời chỉ nằm dưới
Bích vốn vẫn biết chồng – anh Trung – gia trưởng từ hồi chưa cưới, nhưng vẫn nghĩ là mức độ có thể chấp nhận được, vì nhiều khi chị góp ý thì anh cũng đồng ý và có điều chỉnh. Nhưng lấy nhau về rồi chị mới biết, cái gia trưởng mà anh thể hiện trước đó chỉ là một phần nhỏ so với con người thật của anh, và anh không có ý định sửa đổi chút nào hết. Mọi thứ đã định sẵn trong tự nhiên rồi, trời và đất thì trời ở trên, âm và dương thì dương thống trị âm, trong đạo vợ chồng thì chồng là chủ, anh bảo vậy.
Và Trung thực hiện cái quyền làm chủ ấy triệt để đến mức khiến vợ ngạt thở. Mỗi lần vợ phản kháng, anh có thể sẽ ngừng việc quát lác. Anh thay đổi chiến thuật, có thể sẽ im, để cho vợ nói, chờ cho vợ nguội đi. Rồi khi vợ đã nguôi nguôi, nghĩ chồng mình đã biết điều mà chịu thỏa hiệp, nên bắt đầu vui vẻ trở lại, thì anh mới nghiêm nghị “kiểm điểm” vợ về cách cư xử láo xược lúc trước, rằng chị như thế là không hiểu đạo lý, nếu không phải anh rộng lượng, bao dung thì đã cho mấy cái tát rồi.
“Hóa ra không phải anh ấy nhịn tôi hay thấy anh sai, mà đó chỉ là cách anh dạy dỗ vợ, trời ạ, kiểu như dạy thú hoang ấy, nhiều khi phải ngon ngọt nhẹ nhàng ấy”, Bích nói.
“Nhiều chuyện vợ chồng tranh cãi, anh ấy bảo tôi đàn bà, thích ý kiến ý cò gì thì cứ nêu ra, nhưng quyết định là ở anh, trong nhà chỉ có thể một người làm chủ. Nhiều lúc tôi làm căng, anh không tranh luận nữa. Nhưng khi tôi bình tĩnh rồi và muốn vợ chồng làm lành với nhau thì anh dứt khoát bắt tôi nhận là tôi sai, là tôi vượt quyền. Nhiều khi mệt mỏi quá, và thấy anh ngoan cố quá, có nói cũng vô ích, tôi đành chịu thua”.
Không phải lúc nào cũng ngọt nhạt, bình tĩnh theo kiểu bề trên với vợ, nhiều khi cho là vợ cứng đầu khó dạy, anh Trung đã dùng những câu khá cay nghiệt. Để vợ nhận ra vị trí của mình trong gia đình, để không cãi tay đôi với chồng dưới chiêu bài “tranh luận”, không đòi bình đẳng, vợ chồng cá mè một lứa, Trung nói: “Đã là đàn bà thì muôn đời chỉ có nằm dưới, cô hiểu chưa?”.
Cái hình ảnh “truyền thống” về sinh hoạt phòng the ấy không chỉ mang nghĩa bóng khi anh Trung dùng nó để dạy vợ. Nó được anh áp dụng cả nghĩa đen trong sinh hoạt tình dục vợ chồng. Bích kể, vợ chồng chị “yêu” nhau chỉ theo nhu cầu của anh.
Thực ra anh không “dã man” đến nỗi vợ mệt, vợ oải cũng phải chiều chồng. Nếu chị mệt, anh sẽ thôi. Nhưng nếu chị có cảm hứng mà gợi ý thì anh lờ đi. Anh không thích phụ nữ chủ động khơi mào chuyện ấy. Thậm chí có lần, khi thấy vợ lả lơi, có ý mời gọi rất rõ ràng, anh nhìn chị bằng cái nhìn khiến chị nổi gai ốc.
“Cái nhìn ấy khiến tôi hiểu rằng hình như anh sốc lắm, thất vọng về tôi lắm, anh nhìn tôi như một mụ đàn bà đua đòi, hư hỏng”, chị Bích tâm sự. Vợ chồng họ chủ yếu “yêu” trong tư thế truyền thống, đôi khi đổi kiểu nhưng vẫn với tinh thần người nam ở thế làm chủ, dẫn dắt cuộc chơi.
“Nhiều năm liền, tôi chưa một lần lên đỉnh dù khoái cảm và ham muốn đều có, cho đến lúc tình cờ tôi phát hiện rằng nếu tôi có những động tác chủ động hơn thì sẽ dễ thăng hoa hơn. Nhưng ngay lần đầu tôi thử đổi sang tư thế đối ngược với kiểu truyền thống, anh lập tức nhìn tôi giận dữ và sửng sốt khiến tôi nhũn người ngay tại tận”, Bích kể.
Sau đó cuộc chơi bị “đình chỉ”, và Bích bị chồng phê bình vì “học đâu cái lối lăng loàn, đàn bà mà định đè đầu cưỡi cổ, thống trị chồng”. Từ đó, chị tiệt luôn ý định “đổi mới”, mỗi lần “yêu” là một lần trả bài cho xong. “Năm nay tôi cũng 44 tuổi rồi, chả mấy mà hết tuổi yêu đương”, Bích nói
Hy sinh cả trong chuyện phòng the
[justify]Không giống chồng Bích, chồng Minh lại rất thích sự sáng tạo trong đời sống tình dục. Anh khuyến khích vợ xem các phim “nóng” hay tài liệu tư vấn về “chuyện ấy” để học tập. Bản thân anh cũng “triển khai”, thử nghiệm rất nhiều lối yêu mới.[/justify]
[justify]Quan điểm của chồng Minh về tình dục rất Tây: “Đặt vấn đề đạo đức khi người ta tìm kiếm những cảm xúc mới trong tình dục là rất dở hơi, vì đó là chuyện riêng tư giữa hai người, không ảnh hưởng đến ai khác, nên chỉ cần cái gì đem lại khoái cảm là có thể áp dụng. Không có tư thế nào, cách thức nào là dâm đãng, vô đạo đức cả. Đạo đức là khi cả hai người đều mãn nguyện”. Nói thì nói vậy, nhưng cái anh làm lại không hoàn toàn vậy, đúng hơn là chỉ đúng một nửa, cái nửa thuộc về cảm nhận của anh.[/justify]
[justify]“Anh ấy thực hiện mọi kiểu cách anh ấy muốn, chứ không phải tôi muốn, và để đạt cảm xúc cao nhất cho anh ấy, chứ không phải cả hai”, Minh tâm sự. “Anh ấy muốn tôi chiều cả những tư thế bất tiện, khó khăn vì nó làm anh ấy thích, nhưng anh lờ đi khi tôi đề nghị một kiểu tôi thích, dù nó cũng đơn giản thôi”. Cả về cách kết thúc cuộc vui cũng vậy. Chồng Minh luôn dừng lại bất kỳ lúc nào anh thấy đủ, không quan tâm đến việc vợ đã “đến đích” hay chưa, khiến Minh luôn cảm thấy hụt hẫng và tủi thân.[/justify]
[justify]Có lần thủ thỉ tâm sự với chồng, Minh góp ý về chuyện này. Tưởng đó là cách để vợ chồng chia sẻ, nang cao chất lượng sinh hoạt tình dục, không ngờ ông xã thở dài: “Sao em cứ so bì với anh cả chuyện đó nhỉ. Anh là đàn ông mà”. Anh chỉ nói đơn giản vậy thôi, nhưng cái cách anh nói, mắt anh nhìn và việc anh không sửa đổi sau đó khiến chị Minh diễn dịch ra rằng, chồng chị coi việc vợ phải chịu thiệt thòi trong tình dục là đương nhiên.[/justify]
[justify]“Chồng tôi luôn ca tụng những phụ nữ hy sinh tất cả cho chồng con, cho gia đình chồng. Anh ấy nói phẩm chất tốt đẹp nhất của phụ nữ Việt là biết hy sinh. Bản thân tôi cũng nhiều lần được anh ấy khen trước mặt họ hàng là biết hy sinh cho gia đình, những lúc đó tôi mãn nguyện lắm. Nhưng hóa ra anh đòi tôi hy sinh cả trên giường nữa, chung quy cũng chỉ vì anh ích kỷ, chỉ biết hưởng thụ phần mình mà thôi”, Minh nói.[/justify]
[justify]Cái chuyện trong phòng the này làm Minh chán chồng. Chị tự nhiên hết muốn hy sinh trong những chuyện khác. Cái sự hy sinh trước đây vốn là tự nguyện và đem đến cho chị nhiều niềm hạnh phúc thì nay bỗng trở thành một gánh nặng oằn vai, mang đến một nỗi ấm ức không thể nào nguôi…[/justify]