Ảnh - truyện vui 2010-04-01 12:27:14

Cười to vào nhé :|


Chuyện cụ tỉ ló dư lày: Ở các công trường xây dựng trong HN thì các em biết rồi đấy, do mặt bằng thường là chật hẹp, sau khi xây phần thô được độ vài tầng thì các thành phần liên quan như Ban Quản Lý dự án, Tư vấn giám sát, các nhà thầu… đều chuyển văn phòng làm việc tạm vào tầng 1 của toà nhà. Dành mặt bằng phía ngoài để tập kết vật tư, vật liệu và đường giao thông nội bộ cho thuận tiện. Trong khi đó các tầng trên vẫn tiếp tục xây dựng bình thường. Cũng như các dự án khác, công trình của nó cũng có các khu vệ sinh, hệ thống kỹ thuật điện, nước, điều hoà, PCCC… Do vậy, để lắp đặt các hệ thống sau này, mỗi khi đổ bê tông sàn đều phải đặt sẵn các lỗ mở xuyên sàn. Nên sau khi đổ bê tông xong trên sàn sẽ có hàng loạt các cái lỗ thông từ trên xuống dưới.

Một hôm tại văn phòng tư vấn giám sát dự án của nó tại tầng 1, đang trong giờ nghỉ trưa. Sau khi chúng nó đi ăn cơm về, thằng thì ngủ trưa thằng thì chơi game, thằng thì ngồi uống nước, tán chuyện vặt. Bỗng nhiên "Bộp", " Bộp"…2 cục "c…t" nhão nhoét to tướng rơi xuống giữa cái bàn uống nước của bọn tư vấn giám sát bắn ra tung toé . Cả phòng nháo nhác nhìn lên thì thấy cái lỗ mở phía trên có một quả mông đen thui, lắm mụn i như quả "mướp đắng" đang chuẩn thị thả tiếp quả "shit" thứ 3 dài ngoẵng, lòng tha lòng thòng, tởm đéo thể tả . Cả hội điên tiết nhao lên chặn mỗi thằng một ngả quyết bắt sống bằng được cái thằng dám ỉa bậy vào giữa phòng tư vấn giám sát .

Kết quả là chú công nhân ỉa bậy thoát làm sao nổi với cơn phẫn nộ của gần chục thằng cán bộ bị ỉa vào đầu?

Sau đây là lời khai của chú í: Dạ em..em..em ở quê, mới ra đây đi làm ngày hôm nay. Em chả hiểu buổi trưa ăn uống thế nào mà bị đau bụng quá, chạy xuống khu vệ sinh khí không kịp…. Thấy chỗ đó kín lại có lỗ em cứ nghĩ là ị…ị…ị….vào đấy được . Không ngờ lại vào giữa phòng các anh.

"Đập chết con mẹ nó đi", " Trói cổ vào, gô nó ra công an", " Gọi thằng tổ trưởng của nó, phạt thật nặng vào", " Bắt nó ăn bằng hết cái đống cứt nó ị ra đi"….Mười mấy thằng tư vấn giám sát gào lên đòi trị tội tên công nhân láo toét.

Chú công nhân mặt mũi xám ngoét, sợ hãi run lẩy bẩy: " Em xin các anh, các anh tha cho em, bắt em thế nào em cũng chịu, chứ đừng bắt em ra công an, đừng đuổi em, đừng phạt tiền em"

" Được, nếu mày ăn được hết cái đống cứt mày ị vào bọn tao, thì bọn tao tha, mày có ăn được không?"







" Dạ, để em ăn!"

Cuối cùng anh em nhà nó chỉ bắt thằng đấy đi lau rửa sạch sẽ bàn ghế, đồ đạc và dọn cái đống cứt nó ị ra thôi. Sau đó tha cho về làm việc tiếp. Theo anh thế là nhân đạo và tử tế quá đi rồi, nhể

————————————————————————————-
Trong một buổi thi hết môn học tại một trường Đại học tại Hà Nội đã hết giờ làm bài, giám thị coi thi đi thu bài nhưng 1 chú vẫn chưa làm xong nên nhất định không nộp bài mà cắm cúi viết lia lịa. Giám thị bực lắm mới nói: "Anh cứ viết tiếp đi kiểu gì tôi cũng không thu bài của anh nữa đâu" Mặc kệ, chú ta vẫn tiếp tục miệt mài chép bài thi tiếp, thậm chí còn lôi cả sách ra để lên bàn để chép cho nhanh.

Cả phòng thi đã nộp bài và ra về hết, chỉ còn lại đồng chí sinh viên kia và ông giám thị đang sắp xếp các bài thi để mang xuống bộ môn nộp.

Đúng lúc giám thị chuẩn bị rời khỏi lớp với tập bài thi trên tay thì đồng chí sinh viên hớt hải chạy ra chặn trước mặt: " Thưa thày cho em nộp bài"

" Anh đùa tôi đấy à? Tôi không thu bài của anh đâu"

" Thế thày có biết em là ai không?" - Chú sinh viên lên giọng

" Tôi không cần biết, anh là ai. Đã quá giờ thu bài nên cho dù anh là ai tôi cũng sẽ không thu nữa"

" Có thật thày không biết tên em là gì không?"

" Đã bảo tôi không cần biết và quan tâm anh là ai và tên là gì mà"

Nhanh như cắt chú sinh viên giật xấp bài thi trên tay đồng chí giám thị rơi tung toé xuống đất, đồng thời vứt bài thi của mình lẫn vào trong mớ bài thi kia.

" Sao anh dám? tôi sẽ…." Đồng chí giám thị tức đến nghẹn lời. " Anh tên là gì?" Ông ta gào lên.

" Thày không quan tâm mà" Chú sinh viên vừa chạy biến vừa ngoáy đầu lại chêm vào 1 câu.

Thế là ông giám thị phải nhặt tất cả các bài thi rơi vung vãi dưới đất để nộp cho bộ môn mà chả dám bỏ sót bài nào
[size=3]————————————————————————————[/size]
[size=3]Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Gucci ra khỏi Tràng Tiền Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học MBA ở trường.

Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.

- Xin anh… cho tôi ít tiền đi! - Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.

Ăn mày rất thích kể lể.

- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Gucci ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…

- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên.

- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học! - Ông ta bắt đầu mở máy.

Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:

- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?

Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.

Ông ta giảng giải:

- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoán chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.

Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.

- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng…

- …???

- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.

Ông ta lấy giọng nói tiếp:

- Ở khu Tràng Tiền Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian đểtìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.

- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi căn vặn.

- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!

- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?

- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.

- Hả? Nhiều vậy sao?

Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:

- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.

Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.

Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.

- Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng.

- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?

Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.

- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.

Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.
Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.

- Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!

Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.

- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?

Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: "Hồng ơi, anh yêu em", gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.

Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều.

Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!

- Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.

Quá chuẩn!

- Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. (Chỗ này sao giống Thầy Thiêm nói quá!!!) Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.

- Ối ông cũng có vợ con?

- Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng Vietinbank mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.

Tôi buột miệng:

- Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?
[/size]
[size=3]————————————————————————————–[/size]
[size=3]Có một chú nọ rất say mê võ công nên ngày đêm khổ luyện. Sau một thời gian dài luyện tập, muốn kiểm chứng trình độ võ công của mình uyên thâm cỡ nào, chú ta viết giấy mời thách đấu với tất cả các trưởng môn của các môn phái trên giang hồ.

Sau khi hạ đo ván cỡ 70 đối thủ thì anh chàng gặp trưởng môn phái Võ Đang - Trương Tam Phong. Hai người hẹn nhau giao đấu trên đỉnh núi cao ngất.

Sau vài chục hiệp giao đấu, hai bên đều tỏ ra kẻ tám lạng, người nửa cân. Bất phân thắng bại.

Trương Tam Phong nói:

- Nếu ta không ra tuyệt chiêu hạ ngươi thì có đánh đến lúc râu dài quá rốn cũng sẽ không kết thúc.

Nói là làm. Họ Trương bèn xuất một chiêu cực hiểm trong pho Thái Cực Quyền. Anh chàng kia bỗng nhiên thấy Trương đổi từ nhanh sang chậm và bàn tay của mình đang khô đột nhiên có cảm giác như ra mồ hôi ướt đầm. Chưa kịp hiểu sự tình đã bị họ Trương kia tung song cước vào ngực, anh chàng văng xa mấy chục thước rồi rơi luôn xuống vực.

Trong lúc rơi, quá hoảng loạn anh chàng thấy gì quơ nấy, không thấy cũng quơ. Rất may quơ trúng một đám cỏ rậm rạp lưng chừng núi. Nhưng khổ thay, bụi cỏ hình như không chịu đựng nỗi sức nặng của anh, có vẻ muốn bục cả gốc đến nơi rồi…

Đang lúc thập tử nhất sinh, tay chân giật giật bỗng nhiên anh bị đập một phát rất mạnh vào người.

Giật mình… thức giấc và nghe tiếng cô vợ nằm cạnh ré lên: - Ông làm cái trò gì đấy?

Hóa ra cái mớ cỏ mịn đó là …của vợ chú í. Chú ta ngượng nghịu nhìn xuống tay thì thấy đã rứt được một nắm rồi
[/size]
[size=3]————————————————————————————–[/size]
[size=3]Anh không nhớ đọc được ở đâu đó trên mạng chúng nó kết luận thế này mới đểu chứ? Mà ngẫm ra cũng thấy có lý phết. Đại loại: " Mức thu nhập của mỗi người nó phụ thuộc vào tư thế làm việc. Nó tỷ lệ nghịch với chiều cao khi làm việc. Cụ thể là người nào tư thế làm việc càng cao thì thu nhập càng thấp và ngược lại".

Ví dụ nhế:

- Ông thợ xây, thợ nề khi làm việc là phải đứng để xây trát đúng không nào? Lương được khoảng 2-3 triệu đồng việt nam/ tháng thôi. Ông nông dân đi cày ruộng đằng sau con trâu cũng thế, tính lương bình quân/ tháng còn thấp nữa.

- Anh kỹ sư ngồi bàn giấy thiết kế, chị cử nhân ngồi máy tính làm việc văn phòng cho tây…thu nhập khá hơn, vào khoảng 3-5 trăm Oa Sinh Tơn/ tháng.

- Mấy ông trưởng phòng ngồi ngả ngớn ghế xoay, ông giám đốc làm việc ngồi ghế ô tô còn thấp nữa nhưng thu nhập lại cao hơn. Trung bình tháng cũng vầu cỡ 8 trăm đến cả ngàn Oa Sinh Tơn / tháng.

- Ấy vậy nhưng thua hết mấy cô nằm làm việc, bét nhất các cô cũng kiếm vào cỡ 15 đến 20 Oa Sinh Tơn/ 1 giờ. Nhiều cô chân dài, người mẫu…nằm làm việc, thu nhập đến cả 1 trăm đến 2 trăm Oa Sinh tơn / 1 giờ. Đặc biệt có cô giả dụ như Yến Vi, Kim Tính…có khi còn đến cả ngàn Oa Sinh Tơn / 1 h í chứ?

Lạ thế! Anh cứ băn khoăn, không nhẽ mình cũng nên nằm làm việc nhỉ? Cho thu nhập nó cao?
[/size]
[size=3]————————————————————————————–[/size]
[size=3]Gần nhà anh có một hàng bánh đa cua, chả cá Hải Phòng, tất nhiên điếu đến nỗi nủi tiếng đệ nhất võ lâm quận CG nhưng được cái rẻ lắm. Đời thủa nhà ai, tận quí I năm 2010 rồi mà vưỡn có mỗi 10k/bát. Tương đối hiếm đấy, tuy là vỉa hè thôi nhưng vì loanh quanh chỗ đó ăn sáng cho dù các em có chọn mỳ, miến, cháo, phở, bún, bánh… - lợn, ngan, bò, gà, lươn, tim, gan, lòng, mề… vưn vưn…thì bét nhứt cũng phẩy 15k/bát rồi. Của đáng tội con mụ chủ quán nó làm cũng được, ăn ngon và no phết. Sáng nào cũng đông nghịt, thôi thì đủ từng lớp, đủ thành phần từ nam phụ lão ấu đều xúm xít vòng trong vòng ngoài xì xụp, húp chan, lúc nhúc vui đáo để. Thỉnh thoảng, buổi sáng anh cũng đủi món, tham gia vầu cái đám lúc nhúc ấy để nạp năng lượng trước khi đi cầy.

Tuy là con mụ chủ quán nó cũng thuê 2 người giúp việc làm công tác bưng bê, lau dọn, rửa bát, rửa đũa… nhưng thỉnh thoảng anh cũng thấy thằng chồng nó ra phụ giúp vợ hăng hái lắm. Thằng chồng được cái trắng trẻo, cao ráo, đẹp giai, ăn nói nhỏ nhẹ có duyên phết, phải mỗi tội hơi gầy thôi. Nhẽ thường dưới con mắt của mọi người 2 vợ chồng làm ăn thế là tốt, quán đông khách tuy là vất vả nhưng thu nhập thì chắc cũng khá chẳng tốt hơn chán vạn các cặp chồng xích lô, ba gác, oánh giày, phụ nề… vợ bán báo, xổ số, quét rác, đồng nát… hay sao?

Ấy thế mà sáng nay rất lạ nhế. Anh đang ngồi xì xụp tô bánh đa, thì thằng đi đưa quẩy nó đến đưa hàng, con mụ chủ quán đang mải tay nọ tay kia làm cho khách nên thằng bán quẩy nó mới vứt toẹt cái túi quẩy xuống hè rồi rồ ga vù mất. Con chủ ngước lên thấy thế bèn gọi với theo thằng giao quẩy: "Tý nữa nhá!"

Thằng chồng ra nhặt túi quẩy vào cho vợ rồi nhỏ nhẹ hỏi: "Tý nữa em đi đâu?"

Con vợ dừng phắt tay ngẩng lên quát thằng chồng: " Tý nữa á? tý tao đi nhà nghỉ với thằng bán quẩy."

Ơ, địt mẹ lạ tai thế chứ? Anh đang nuốt dở miếng bánh đa tý phun ra hè.
Sau đó là một tràng, thôi thì đủ thứ từ ngữ bẩn bựa con vợ nó xổ ra để chửi bới rỉa rói thằng chồng. Nào là: Đồ dở hơi, đồ điên, đồ ăn bám, chồng con đéo gì mà ngu, tao làm mửa mặt ra kiếm đồng tiền nuôi cái thằng ăn hại, thằng dở người. Rồi là lại còn mở cái mõm ra mà hỏi bà đi đâu à?…Thằng chồng ngượng chín mặt câm như thóc lảng lảng ra chỗ khác rồi mà con vợ vẫn tiếp tục mạt sát chửi bới trước bàn dân thiên hạ mãi không thôi.

Anh bất bình đéo tả! nuốt không trôi bát bánh đa đành đứng dậy trả tiền đi luôn.
[/size]
[size=3]————————————————————————————–[/size]
[size=3]Anh có thằng bạn tên K.V.Đ làm Phó chánh văn phòng thường trực của Tập đoàn Dầu khí VN. Chả hiểu chức vụ nó to nhỏ thế nào ( quân hàm nó thì tương đương phó tổng của đơn vị thành viên) nhưng chắc là tiền cũng nhiều. Hai thằng chơi với nhau rất thân và cũng lâu rồi, ước chừng cũng khoảng gần hai chục năm, mặc dù chả học cùng nhau cái mẹ. Đại loại quen nhau theo kiểu bạn của bạn của bạn thằng bố, của bố của bố của bố thằng bạn. Nhưng được cái hai thằng trùng máu, trùng sở thích nên ngoài những vụ việc do tính chất công việc của từng thằng khác nhau, còn lại chuyện gỉ chuỵện gi vui buồn, hiếu hỉ, sinh nhật, đầy tháng, giỗ chạp, lễ tết, tâm sự…anh và nó đều í ới gọi nhau và đều có mặt đầy đủ.

Nói về đi đây đi đó thì xét về mặt nước ngoài nó là sư phụ anh vì Dầu khí nó lắm tiền, nó lắm việc, quan hệ nó cũng rộng nên các châu như Âu, Á, Mỹ, Úc…nó đã đi cả. Còn anh mới chỉ loanh quanh được vài nước chưa bao giờ nhòm thấy châu Âu với châu Mỹ nó như thế nào. Ấy vậy nhưng xét về mặt trong nước mà nói, anh không dám tinh tướng, tự hào chứ anh thì anh phải là bố của nó. Cả cái mảnh đất hình chữ "S chim" này, số tỉnh anh chưa bao giờ đặt chân đến chắc chắn ít hơn số ngón trên 1 bàn tay. Cũng do đặc thù công việc thôi ( cái này cho anh chém gió tý nhá ).

Hôm nọ ngồi nhậu với nhau nó khoe: "Đợt rồi tao đi Quảng Bình ra bãi Nhật Lệ được chiêu đãi món lạ và ngon lắm mày ạ"

Anh bĩu môi: " Cái bãi Nhật Lệ tao lạ cái đéo, bãi thì bẩn, toàn rau muống cạn, nước cũng chẳng được trong như miền trong. Được cái mực tươi và tôm hùm thì rẻ và ngon tuyệt cú mèo. Đêm lọ mọ ra bãi đoạn trước cửa cái khách sạn công đoàn ngồi nhậu, hóng gió, ngắm trăng thì thú phải biết".
Nó cười hi hi rồi bảo anh: " Những cái đó muỗi, có món khác lạ hơn nhiều!"
Anh ngạc nghiên hỏi lại: " Vậy món gì thế? Tao đi Quảng Bình đến 4 lần chả thấy cái mẹ gì ngoài mấy cái đồ biển cả, nói tao nghe coi?"

Nó nháy mắt tinh quái thì thầm: " Món chồn ông ạ, chồn ở đây rẻ mà ngon lắm"

" Bố khỉ, đi ra biển mà lại đi ăn đồ rừng à? tao đây cày cuốc mấy năm rừng núi phía Bắc, đồ rừng toàn đồ xịn và ngon, cái loại thịt chồn ở đấy là cái đéo mà cũng khoe?" - Anh khinh bỉ.

Nó cười ha hả bảo anh: " Mày mới là thằng ngu, đi nhiều, ăn lắm mà chả có khôn, đầu thì to nhưng óc như quả nho. Chồn nó có nhiều loại và chế biến được nhiều món. Hôm trước tao ăn những món chồn này này để tao kể cho mày nghe xem mày có biết không nhá?"

Đầu tiên là món CHỒN LỢ

thiếp theo đến món CHỒN LỌN

rồi đến món CHỒN LÀO

rồi đến CHỒN LƠI

rồi đến CHỒN LỌC

và cuối cùng là món CHỒN LÙI

Anh nghe toàn món lạ hoắc chưa thử qua bao giờ luôn, vừa ngạc nghiên vừa tâm phục khẩu phục ông bạn: " Đúng là tao không biết các món chồn này"

Nó lại tiếp: " Nhưng cũng phải cẩn thận hôm nào không may gặp phải con CHỒN LỐC là bỏ mẹ, mất ngon"

Anh gật gù thán phục đúng là dân Dầu Khí nó sành điệu, ăn chơi hơn hẳn dân Xây dựng. Nhưng cái anh vẫn lăn tăn là không hiểu các cái món chồn đó là chồn gì và chế biến như thế nào? có em nào biết chỉ anh phát? Chứ để nó chọc quê anh thế à?
[/size]
[size=3]
[/size]
[size=3] 3crisp3 3crisp3 3crisp3 3crisp3 ráng đọc cho hết nha các bác, còn nữa đấy…..
[/size]
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)