Từ khi gia đình em nghĩ tôi có ác cảm về vấn đề tôn giáo, mọi tình cảm tốt đẹp tạo dựng bao năm qua tan biến hết, chúng tôi buộc phải chia tay. Tôi có giải thích gì cũng quá muộn nên rất đau khổ.
Tôi gần 30, trải qua mối tình đầu thời sinh viên gắn kết với nhau gần 4 năm trời, nhưng tình đầu vẫn thường là tình thương đau. Sau hơn hai năm đau khổ, tôi đã chủ động làm quen một cô gái trong chuyến xe về quê ăn giỗ chỉ với hy vọng tìm lại được gì đó của hình bóng cũ.
Trong những tháng ngày cưa cẩm mối tình mới, tôi tình cờ gặp được em - đó là một ngày cuối tháng 9, 3 năm về trước. Em thua tôi 4 tuổi. Ấn tượng của tôi về em cũng không nhiều vì lúc đó đang chạy theo tiếng gọi nơi con tim với cô gái kia. Rồi như duyên số đã đến, chuyện tình cảm của tôi không được suôn sẻ sau một thời gian ngắn, tôi bắt đầu tìm hiểu về em nhiều hơn, và lần đầu hẹn hò em.
Ít lâu sau, chúng tôi có lần gặp nhau thứ hai trong đời nhưng là lần gặp riêng đầu tiên của hai đứa, một ngày mưa nhẹ trong ký ức của em. Hai đứa ngồi huyên thuyên, nói với nhau đủ thứ trong lần gặp đó nhưng cũng chẳng hỏi thăm gì nhau nhiều về chuyện tình cảm riêng tư bởi đây mới chỉ là lần đầu tiên gặp gỡ nhưng ẩn sâu trong đó là hai tâm hồn đang bị tổn thương về tình cảm. Em đang đau khổ vì một người, tình đơn phương của em.
Chúng tôi gặp gỡ, tìm hiểu nhau nhiều hơn. Cả hai lao vào nhau nhưng đều biết rõ và giao ước trước chỉ là cùng nhau chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống. Ngày đó chúng tôi rất vui, vô tư và trong sáng. Cảm nhận đầu tiên của tôi ở em là một con người rất biết quan tâm tuy có nhanh mủi lòng và ướt át. Chúng tôi có khá nhiều điểm tương đồng, cùng học chung trường cao đẳng, cùng chung sở thích về âm nhạc, cùng là những con người chân thành, có trái tim biết yêu thương và cũng là những con người nhanh nước mắt.
Dần dần chúng tôi yêu nhau. Khi quen biết, tìm hiểu và yêu thương nhau, dường như mọi khuyết điểm về đối phương chưa thể hiện rõ, cũng như không có gì quá lớn. Cứ thế, thời gian êm ả trôi nhanh. Nếu không có biến cố xảy ra thì với tôi chuyện tình đôi lứa đã tràn đầy sắc hồng, tôi không đau khổ trong thời gian vừa qua như thế.
Quen một thời gian đủ lâu, chúng tôi dắt nhau về ra mắt hai gia đình. Mọi chuyện rất tốt đẹp. Gia đình em bắt đầu từ hai bàn tay trắng, nhưng với lối sống "biết đến ngày mai" cũng như sự cố gắng chắt chiu, chăm chỉ làm ăn của gia đình mà nhà cửa em so với nhà tôi khá chênh lệch. Chúng tôi đều là con út trong gia đình, có lẽ em là con gái nên được gia đình thương yêu, chăm chút cho nhiều hơn. Là con gái nhưng em cũng ít đụng tay vào việc bếp núc, nhà cửa dù rất biết lo lắng phụ giúp bố mẹ trong công việc mưu sinh của gia đình.
Nhiều khi thấy em phụ giúp cho gia đình tôi thấy thương, thấy quý em nhiều hơn. Hình như việc gì cũng phải nhờ tới em. Vì vậy bố mẹ muốn giữ em lâu hơn, không muốn em vất vả vì những việc khác. Gia đình tôi cũng từ hai bàn tay trắng đi lên. Cuộc sống không khá giả, giàu có gì về mặt vật chất nhưng tinh thần hết sức yêu thương nhau. Hiện nay, các anh chị em và tôi công việc ổn định dù nhà cửa nơi tôi ở vẫn tuềnh toàng.
Tôi khá vụng về nhưng biết lo lắng và phụ giúp gia đình những việc có thể. Chúng tôi có ý định tiến xa hơn, tính sửa chữa lại phòng ốc để tôi có một không gian riêng cho gia đình bé nhỏ sắp tới thì biến cố to lớn nhất đã, đang và sẽ giết chết tình yêu trong chúng tôi ập tới, chính là sự hiểu nhầm nhau về tôn giáo. Bên nhà tôi không có đạo, gia đình em có. Đối với gia đình em đạo là vấn đề hết sức quan trọng và to lớn. Em vẫn đang trong ranh giới của việc có theo đạo hay không. Chỉ vì sự nóng nảy của tuổi trẻ, thiếu khôn khéo trong cách ứng xử mà cả tôi và em đều gây ra một sai lầm rất nghiêm trọng đó là làm ảnh hưởng tới hòa khí giữa hai bên mặc dù chưa một lần gặp nhau.
Từ khi bên gia đình em nghĩ tôi có ác cảm về vấn đề tôn giáo, mọi tình cảm tốt đẹp tạo dựng bao năm qua tan biến hết, chúng tôi buộc phải chia tay. Tôi có giải thích gì cũng quá muộn nên rất đau khổ. Cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng và cô độc của 5 năm về trước khi chia tay tình đầu lại từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây hành hạ tâm trí và con tim tôi. Cảm giác sởn gai ốc mỗi tối trước khi đi ngủ và mỗi sáng sớm thức dậy luôn rình rập tôi vì hình bóng của em, những kỷ niệm của chúng tôi, những giọt nước mắt lăn dài trên má em khi bị bắt xa nhau cứ như hiện lên trước mắt.
Chuyện giải thích một lần nữa cho gia đình em là không thể xảy ra. Tôi cũng không dám đối mặt với gia đình em sau những lời nói họ dành cho mình. Dẫu biết khi con người ta không còn thích nhau thì muôn vàn lý do đưa ra cũng chỉ là cái cớ cho hành động của mình. Điều duy nhất tôi có thể làm cho em, đó là giải thích, cho em lắng nghe những gì tôi và gia đình muốn nói, những tình cảm bà con nội ngoại của tôi dành cho em.
Giờ thi thoảng và rất khó khăn chúng tôi mới gặp được nhau. Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má em, nghe những tiếng nấc nghẹn ngào khi em muốn tôi buông xuôi vì sợ tôi đau khổ trước áp lực gia đình và thời gian, cũng như nghe những điều ước ngốc nghếch của em mà tim tôi đau nhói. Em từng ước mọi chuyện như một cơn ác mộng, để rồi một mai khi thức giấc cơn ác mộng đó sẽ qua mau. Em ước phải chi có đủ dũng khí để vứt bỏ tất cả, để đương đầu lại với gia đình mình và bảo vệ cho tình yêu này. Nhiều khi chính tôi cũng muốn buông xuôi mọi thứ và cảm thấy tự ti vào gia cảnh của mình, vì muốn em được hạnh phúc, sung sướng như những gì người lớn xếp đặt.
Tôi muốn xa lánh, lạnh nhạt với em, muốn em biết tôi không phải là người tốt duy nhất trên thế gian này, nhưng làm sao tôi có thể phụ tình. Hơn ai hết tôi biết rõ nếu cuộc tình này dở dang nó sẽ không còn đẹp như trong câu người ta thường nói. Nó chỉ để lại trong chúng tôi một vết sẹo không thể phai mờ khi một mai nhớ về nhau. Chữ hiếu và chữ tình thật khó chọn lựa đối với em. Lý trí và con tim lại quá khó khăn để tôi quyết định. Tôi cũng không biết phải làm sao cho chuyện tình này nữa, không muốn mất em nhưng cũng không biết làm sao để giữ được em.
Tôi chỉ lo sợ rồi thời gian qua em sẽ thấy yếu lòng và buông xuôi tất cả, chấp nhận ôm lấy vết thương này vào tim. Về vấn đề tài chính, với thu nhập của hai chúng tôi hiện nay cuộc sống cũng không có gì quá khó khăn. Chúng tôi vẫn biết hoàn cảnh của tôi còn sướng hơn khối người nhưng thực sự đang rơi vào thế “tiến thoái lưỡng nan”, làm ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe, tinh thần và công việc hiện tại của hai đứa.
Nay tôi ngồi đây vài dòng bộc bạch tâm sự với độc giả. Mong các anh chị đi trước, các bạn có đồng cảnh ngộ hãy chia sẻ, giúp tôi có được quyết định đúng đắn. Trời đang mưa, lại nhớ em nhiều hơn.
Minh