Siu Black và con trai
Mẹ là thần tượng
Khi học cấp I, tôi đã ý thức được sự nổi tiếng của mẹ, đi đâu cũng được người ta để ý, bàn tán và ngưỡng mộ. Vì thế, tôi luôn cố gắng học tốt để không bị nói là con của ca sĩ Siu Black mà thế này, thế nọ.
Bé tí như thế tôi đã thần tượng mẹ, luôn đòi mẹ dắt theo khi đi diễn. Hôm nào diễn ở xa, mẹ lại mua quà bánh về cho anh em tôi. Bây giờ, tôi hầu như không bỏ qua bất cứ chương trình nào mẹ hát, các album của mẹ thì tôi nghe hàng ngày. Dù không nói ra, nhưng tôi muốn mẹ hiểu lúc nào tôi cũng ủng hộ mẹ hết mình.
Khóc hết nước mắt
Trong mắt khán giả, mẹ là ca sĩ vui tính, hài hước, đôi khi xuề xòa. Với anh em tôi, mẹ hoàn toàn khác. Mẹ chăm chút cho chúng tôi từng miếng ăn, giấc ngủ. Tôi không nhớ mẹ đã khóc bao nhiêu lần vì con, vì niềm đau, nỗi buồn trong cuộc đời.
Tôi bị bệnh tim bẩm sinh, biếng ăn nên rất gầy và yếu. Mỗi lần xúc động mạnh, tôi bị ngất là mẹ lại thức trắng đêm chăm sóc tôi và khóc.
Mẹ khuyến khích tôi đi học taekwondo để rèn luyện sức khỏe. Tôi nhớ rõ ngày mẹ dắt tôi đến lớp học võ để gửi gắm thầy vì tôi là trường hợp đặc biệt. Sợ tôi nản chí, thời gian đầu mẹ luôn đưa đón. Được mẹ, thầy động viên, tôi học chăm chỉ và tiến bộ rất nhanh. Suốt thời cấp hai, tôi đi thi đấu ở tỉnh, toàn quốc và đoạt nhiều huy chương vàng, bạc. Như một điều kỳ diệu, dần dần, bệnh tim của tôi hoàn toàn khỏi hẳn.
Với bạn bè, mẹ luôn hòa đồng, vui vẻ, nhưng niềm riêng mẹ ít khi bộc bạch cùng ai. Có chuyện buồn, mẹ chỉ lặng lẽ khóc.
Năm tôi học lớp 10, cả gia đình chuyển từ Kon Tum xuống Sài Gòn sống. Thế nhưng, niềm vui đoàn tụ chưa dược một năm thì ba mẹ tôi chia tay. Không khí gia đình nặng nề, tôi biết mẹ buồn nhưng không thấy mẹ khóc. Có lẽ khi nỗi đau quá lớn, nước mắt lại không thể tuôn ra. Anh tôi theo ba ra Nha Trang. Mỗi năm, mẹ lại đưa tôi ra thăm ba và anh vào dịp hè.
Lần anh tôi bị cướp chém, mẹ tôi nước mắt ngắn dài, lập tức chạy ra Nha Trang túc trực bên giường bệnh. Không thể bỏ dở chương trình Bước nhảy hoàn vũ, mẹ lại gạt nước mắt tranh thủ tập luyện để hoàn thành vai trò người nghệ sĩ.
Thích ăn món mẹ nấu
Tôi nghĩ nếu không đi hát, mẹ làm đầu bếp là ổn nhất. Bận rộn là thế, nhưng mẹ thường xuyên học món mới rồi thực hành đãi cả nhà.
Tôi vốn rất kén ăn, sống ở TP HCM đã lâu, nhưng tôi vẫn chưa quen các món ăn ở hàng quán. Vì thế, nếu vắng nhà, mẹ thường nấu nhiều món, để sẵn trong tủ lạnh cho tôi ăn dần.
Mong mẹ tìm được bạn đời
Cùng lúc, mẹ kiêm nhiều vai trò: chăm sóc gia đình, kinh doanh, mở lớp dạy nhạc. Chỉ có sân khấu là thế giới bình yên nhất. Mỗi khi hát, mẹ như hóa thành người khác, lo toan đời thường khép lại, nhường chỗ cho cảm xúc thăng hoa.
Nhiều đêm nằm một mình, tôi hay lo nghĩ mơ hồ. Anh em tôi rồi cũng sẽ có gia đình riêng, có đôi có cặp, chỉ mẹ là mãi một mình. Dù chúng tôi có chăm lo cho mẹ chu đáo thế nào, tôi vẫn sợ mẹ cô đơn không người bầu bạn.
Vì thế, tôi mong mẹ tìm được một điểm tựa tốt hơn anh em chúng tôi. Chỉ tiếc, mẹ chẳng bao giờ nghĩ đến điều đó. Ngày ngày, mẹ vẫn lấy công việc làm niềm vui, tích cóp để anh em tôi có được tương lai tốt đẹp.