Ảnh - truyện vui 2013-06-06 14:14:59

Con Rồng Cháu Tiên (TT)


Chương 1: Đại Lễ Nghìn Năm Thăng Long.

[size=5]Hôm nay là ngày mùng 10 tháng 10 năm 2010, là ngày kỉ niệm một nghìn năm Thăng Long của nước Việt Nam. Buổi đại lễ này sẽ được diễn ra trong vòng mười ngày liên tục, để chứng tỏ tinh thần uống nước nhớ nguồn, và tuyên truyền quảng bá văn hóa và truyền thống của con rồng cháu tiên chúng ta, ngoài ra nó còn nhân mạnh và đề cao niềm tự hào dân tộc, tự hào là con rồng cháu tiên, là công dân của đất nước Việt Nam yêu quý. Mặc dù buổi lễ chính thức bắt đầu từ mười giờ sáng, thế nhưng mới có tám giờ sáng mà người dân từ mọi miền đất nước đã đổ về đây để cùng chung vui và sum vầy. Khắp mỏi nèo đường trong phạm vi thành phố Hà Nội đã được trăng hoa kết đèn, khẩu hiểu và băng rôn tung bay phất phới trong gió. Nếu đi dọc con đường xung quanh hồ Gươm, bạn có thể cảm nhận được cái niềm tự hào khi mình là con rồng cháu tiên, là một công dân của đất nước Việt Nam khi ngắm nhìn những thứ được trang trí rất đẹp mắt và lộng lẫy. Ngoài những người dân đến từ mọi miền của đất nước đã hội tụ về đây, chúng ta còn nhiệt liệt chào đón những vị khách du lịch, những người bạn quốc tế cũng đến đây để chung vui cùng. Thời tiết Hà Nội ngày hôm nay thật là tuyệt vời, những cơn gió nhẹ thổi mang cái không khí mùa thu tới, đồng thời những tia nắng ấm áp chiếu xuống khiến cho con người ta có một cái cảm giác an lành và thư thái tột cùng.[/size]

[size=5]Trong cái không khí sôi nổi, tràn đầy niềm tự hào dân tộc này, có nhiều người Hà Nội cũng đổ ra đường để cùng chung vui, tuy nhiên cũng có một số người lấy lí do vì ngoài đường quá đông đúc, thêm vào đó mấy khi mới có một lần được nghỉ dài như thế này, nên họ quyết định ở nhà cùng gia đình, tham gia buổi đại lễ thông qua màn hình ti vi. Biết rằng đây là một ngày trọng đại của đất nước Việt Nam, hay như của toàn dân tộc, thêm vào đó Hà Nội vốn chỉ là một thành phố bé nên khó lòng chứa hết được toàn bộ người dân đổ dồn về, việc giữ gìn an ninh trật tự trong ngày vui là điều cần thiết hơn cả. Với lý do đó, bộ quốc phòng đã ra lệnh huy động toàn bộ lực lượng cảnh sát kể cả quân đội có mặt để sẵn sàng ứng phó, ngoài việc phân luồng giao thông, lực lượng công an cũng như quân đội còn có nhiệm vụ giữ gìn an ninh trật tự, để mọi người cùng nhau yên tâm tham gia đại lễ. Ngoài ra, còn có nguồn tin mật báo rằng sẽ có kẻ nhân cái ngày vui của đất nước mà tìm cách phá hoại, hay như thảm sát hàng loạt. Mặc dù không thể xác thực được liều nguồn tin đó là đúng hay sai, bộ quốc phòng còn ra lệnh toàn bộ các chiến sĩ công an, bộ đội mang theo vũ khí bên mình để đề phòng điều không hay sẽ xảy ra. [/size]


[size=5]… Ngoài lan can tầng 3, thuộc quán HighLand Coffe, tại tòa nhà Hàm Cá Mập …[/size]


[size=5]Người ngồi trên này cũng đông không kém, có lẽ họ đã quá mệt mỏi với việc chen lấn dưới đường phố đông đúc, mà tìm cho mình một chỗ ngồi trên cao, để thưởng thức một ly cà phê và ngắm nhìn dòng người đông đúc ở dưới. Trong quán thì rất đông, nhưng ngoài lan can chỉ có ba người ngồi ngoài, xung quanh là vô số những chiến sĩ công an mặc quân phục đứng canh gác. Tú cầm tách cà phê lên làm một ngụm, cái mùi cà phê xộc thẳng lên mũi của hắn, một cảm giác thật khoan khoái. Ngồi bên cạnh Tú còn có Lâm và Linh, Tú đặt tách cà phê xuống rồi quay qua hỏi Lâm:[/size]

[size=5]- Cậu đã sẵn sàng chưa?[/size]

[size=5]Lâm nhìn Tú đáp:[/size]

[size=5]- Thưa anh, em đã sẵn sàng.[/size]

[size=5]Tú mỉm cười, thế rồi hắn quay qua phía Linh hỏi:[/size]

[size=5]- Cô chắc là chồng cô, thiếu tá Minh, đang đứng dưới kia chứ.[/size]

[size=5]Linh không đáp lời, cô chỉ đưa mắt nhìn cái khuôn mặt của Tú, thế rồi cô ta khẽ gật đầu. Tú mỉm cười hắn nhìn xuống chỗ sân khấu gần đài phun nước nói:[/size]

[size=5]- Cuộc vui chuẩn bị bắt đầu rồi.[/size]


[size=5]… Bên dưới, giữa dòng người đông đúc …

[/size]


[size=5]Sơn, Nhân, và Dương bọn chúng được Tú giao cho trọng trách cầm đầu ba toán lực lượng tạo phản dả dạng là cảnh sát. Ba tên này cũng đứng ngay gần cái sân khấu tại đài phun nước đợi tới lúc ra tay. Cách đó không xa, trên đường Lý Thường Kiệt là hai xe tải xanh bọc thép biển đỏ, bên trong là mấy người điều khiển, theo dõi mọi thứ qua hỉnh ảnh thu được từ vệ tinh, và tất nhiên, trong những người trực tiếp theo dõi tình hình đó bao gồm cả Linh Linh, My và Mỹ. Ba người này ngồi trong đó một mặt theo dõi tình hình, một mặt chỉ huy lực lượng phản động tới các điểm then chốt như kế hoạch đã bàn giao. Tại thời điểm này, Minh và Uy đồng thời cũng có mặt để cùng các anh em giữ gìn trật tự an ninh. Tuy nhiên hai người đứng ở hai vị trí khác nhau, Minh thì đứng canh ngay tại sân khấu gần đài phun nước, còn Uy được cấp trên giao việc tiếp quản sân khấu ngay tại vườn hoa Lý Thái Tổ. Kim đồng hồ chỉ đúng mười giờ, một phát ngôn viên đứng lên sân khấu tại đài phun nước nói:[/size]

[size=5]- Kính thưa toàn thể các vị khán giả, để mở đầu cho đại lễ nghìn năm Thăng Long năm này. Chúng tôi xin gửi tới mọi người, một loạt những ca khúc ca ngợi về đất nôn núi sông nước của dân tộc ta.[/size]

[size=5]Lập tức tiếng nhạc tiếng ca hát nổi lên, và không chỉ có mỗi sân khấu đó, mà một loạt những sân khấu khác cũng bắt đầu nổi tiếng nhạc và tiếng ca hát để bắt đầu buổi lễ kỉ niệm một nghìn năm Thăng Long. Tú ngồi trên mỉm cười, thế rồi Tú truyền lệnh cho Linh Linh qua thần giao cách cảm. Linh Linh ngồi tại một chiếc xe bọc thép theo dõi toàn cảnh quanh Chung Giới Môn, chợt một tiếng nói vang vọng bên tai cô, “Bắt đầu đi”, Linh Linh đáp trả bằng cách truyền tin lại, “Vâng thưa tướng quân”. Sau đó Linh Linh dùng thuật thần giao cách cảm chuyền tin cho tất cả lực lượng phản động, “bắt đầu dàn quân, yêu cầu các đơn vị vào vị trí chuẩn bị”. Lực lượng phản động nhân được tin, tất cả lẳng lẳng đi về những vị trí then chốt để chuẩn bị tiến hành chiến dịch. Sau một loạt những ca khúc về non nước sông núi của đất nước Việt Nam hùng mạnh, là một ca khúc mới mà giới trẻ đang thịnh hành được mang tên “nơi tôi thuộc về”. Ngay khi bài hát được cất lên, Hàng vạn học sinh sinh viên đã cùng nhau hát với ca sĩ, khiến cho tiếng nhạc vang xa bao chùm lấy cả thành phố Hà Nội. Đây quả thật là một bài hát nâng cao tinh thần yêu nước, niềm tự hào dân tộc của giới trẻ hiện này:[/size]

[size=5]Mảnh đất này, cái nơi tôi đã sinh ra và lớn lên
Trải qua bao nhiều thăng trầm vẫn cứ hiên ngang mà tiến lên
Bao nhiêu con người ngã xuống, bao nhiêu con người đứng dậy
Thì đất nước tôi vẫn chung lời ca ý chí không thể nào lung lay

Ngày hôm nay, đêm đen quá khứ đã tạm rời xa
Để trải nắng vàng cuộc sống mới ra khắp trăm nơi và
Hương hoa sữa thơm nồng lan tỏa ra từng góc phố
Tà áo dài thướt tha trong gió, ru êm trong những tấc thơ

Lang thang trên con phố vắng, ngắm nhìn cảnh vật yên bình
Cố gắng níu giữ lại những khoảnh khắc nên thơ cho riêng mình
Sà vào một quán ven đường, gọi vài món ăn quen thuộc
Những gì đã quá thân thương, xa mấy cũng không sao quên được

Rồi rảo bước tới những con đường tấp nập người qua
Nghe đâu đó có người nghệ sĩ đang ôm đàn cất lời ca
Nam nữ nắm tay, lũ trẻ chạy nhảy, và vài cụ già đang tập dưỡng sinh
Tất cả vẽ nên bức tranh hoàn hảo về một mảnh đất thanh bình.

Từng dòng cảm xúc vang trong câu ca
Kể về đất nước nơi tôi sinh ra
Tình yêu đất mẹ nơi tôi thuộc về
Thoảng mùi hoa sữa lan trong không gian
Dọc từng góc phố mênh mang thênh thang
Mùi hương phố quen ngập tràn sức sống
Nắng vàng trải lên muôn ngàn trái tim đang hát gọi, yêu quá đi thôi, đất nước tôi ơi.

Bước chân trên con phố, ngắm nhìn nơi tôi đã sinh ra
Những âm thanh ồn ào phố xá như đang hát lên bài tình ca
Mùi khói xăng hòa cùng hương hoa sữa được những cơn gió mang xa
Cùng với ánh mai tới mọi con ngõ, từng con phố nhỏ ngang qua

Thả hồn vào tự tại, trầm lặng bên ly trà đá hay cà phê
Trong quán nhỏ bên hồ quen thuộc, đơn giản vậy mà ta thấy thỏa thuê
Yêu ngày hè sáng nắng chiều mưa như người yêu xưa vẫn hay giận dỗi
Thương chiều đông buồn ngồi nghe giá buốt luồn trong hơi thở, ngắm ngày dần trôi

Khoai nướng nóng, gánh hàng rong, chén nước chè nơi quán bán dạo
Vẳng tiếng rao cùng mùi cháo khi sớm mai cùng nắng sáng đang chào
Những gian lao cùng với bao cảm xúc dạt dào mang vào nụ cười đang trao
Thật đẹp làm sao, những điều bình dị bỗng trở nên hoàn hảo

Nơi tôi sinh còn mang nhiều vất vả, như bóng mẹ trong ráng chiều tất tả
Nơi tôi sinh như lời em hát, tha thiết tình làn điệu dân ca
Thiên tuyệt tác bền chí kiên can, 4000 năm ngoại bang khiếp đảm
Tuôn chảy trong sâu huyết quản, một dòng máu Việt Nam.

20 năm, như vậy có lẽ là chưa đủ
Tôi muốn viết thêm nhiều điều, tay cầm bút mà chưa ngủ
Tí tách từng tiếng đêm Hà Nội giọt mưa thu
Khí phách hùng thiêng đưa tôi về miền xưa cũ

Nơi đó màu cờ nhuộm máu đỏ, để bây giờ đất nước ấm no
Nơi đó quân địch dẫm nát cỏ, trai tráng cầm súng ko đắn đo
Trải qua bao sóng gió thì đất mẹ vẫn ngàn năm đứng vững
Và giờ nơi đó sao vàng cờ đỏ rợp trời bay không ngừng

Không dừng, tôi vẫn bước, lòng yêu nước luôn dâng trào
Không ngừng, sẽ cố gắng vì tôi đã luôn tin vào
Việt Nam, nơi tôi sinh, nuôi tôi lớn để khẳng định mình
Việt Nam ở trong tim, Việt Nam tôi ngắm nhìn.[/size]


[size=5]Ngay khi bài hát vừa kết thúc, Tú quay qua Lâm nói:[/size]

[size=5]- Đã đến lúc rồi, phong tỏa con Kim Long này lại.[/size]

[size=5]Lâm tuận lệnh, thế rồi hắn đứng lên, Lâm vân lực đưa hai tay lên trước mặt. Lập tức khắp người hắn vằn vện nổi lên, thế rồi ở giữa hai bàn tay của Lâm hiện ra hình ảnh quả địa cầu nho nhỏ xoay tròn. Lâm lẩm nhẩm đọc một thứ thần trú gì đó, thế rồi lập tức những vằn vện trên người hắn bốc lên một thứ khói đen, thứ khói đó bay lại phía quả địa cầu nhỏ trên tay Lâm, chúng thẩm thấu vào quả địa cầu. Lập tức toàn bộ lãnh thổ nước Việt Nam biến thành một mầu đen xì. Lâm vận lực áp hai bàn tay lại vào nhau, chỉ thấy quả địa cầu vỡ tung, một thứ bột mầu đen bắt đầu lan tỏa khắp không gian, cuốn theo chiều gió mà bao phủ lấy bầu trời rồi lan rộng ra. Ngay lúc này đây, một cơn động đất xuất hiện khiến cho mọi người vô cùng sợ hãi và hoảng loạn. Mọi thông tin liên lạc đã bị cắt đứt, tiếng nhạc tiếng ca hát cũng ngừng hết lại. Thế rồi nhanh như cắt, Lâm nhảy qua lan can phi người thẳng xuống dưới sân khấu cạnh đài phun nước. Lâm đứng đối diện người dẫn chương trình, chỉ tội cho người này chưa kịp nói năng gì thì bị Lâm hóa trên tay ra một thanh kiếm đen chém đứt đầu. Khán giả đứng dưới nhìn thấy cảnh đó thì sợ hãi, hét toáng lên, rồi bắt đầu đè lên nhau chạy chốn. Các chiến sĩ công an và lực lượng quân đội thấy có án mạng như vậy lập tức rút súng lao hết về phía Lâm. Nhưng ngay khi họ kịp nhận biết được chuyện gì đang diễn ra thì những người đồng đội của họ, những kẻ nằm vùng liền cởi bỏ bộ quân phục ở ngoài, bên trong bọn chúng mặc một bộ quần áo đen. Sau đó chúng rút trong túi ra một cái khăn đen quấn ngang đầu, trên khăn có dòng chứ “Hắc Đế”. Sau khi thay đổi trang phục, ngay lập tức những kẻ phản động này quay qua đánh và giết những chiến sĩ công an, những chiến sĩ bộ đội không mặc chung một trang phục đen như chúng. [/size]

[size=5]Tiếng súng nổ vang trời, thế rồi tiếng khóc lóc, gào thét bao chùm lấy toàn bộ thành phố Hà Nội. Lúc này đây, ngay cả Sơn, Dương, và Nhân cũng cùng với quân của mình thỏa sức chém giết tất cả những người nào mà cả gán chống lại bọn chúng. Nhận được tin có bạo loạn, toàn bộ lực lượng quân đội đang diệu hành gần Viện Bảo Tàng Không Quân lập tức lên xe tiến tới hồ Gươm để dẹp loạn. Nhưng ngay khi họ vừa tiếp cận hồ Gươm thì Mười Họa xuất hiện, hắn kéo theo cả quỷ binh và linh thú chui từ dưới đất lên để đón đầu lực lượng giải cứu vậy. Như một kết quả hiển nhiên, phàm phu tục tử thì làm sao có thể chống lại được thế lực tà ma yêu đạo. Chẳng mấy chốc mà lực lượng giữ gìn an ninh trật tự, hay như binh đoàn bộ đội tới giải cứu hồ Gươm đều đã bị dập tắt. Khắp khu vực xung quanh Chung Giới Môn hiện giờ là một cảnh tượng hoang tàn, người chết khắp nơi, máu me tung tóe. Ai ai cũng sợ hãi khi họ nhìn thấy quỷ binh và linh thú, tuy nhiên, có nhiều người nhận ra rằng quân phản động và những con quỷ kia chỉ tấn công những ai tìm cách bỏ chạy hay như chống đối lại mà thôi. Lập tức không ai bảo ai, tất cả đều ngồi xuống đất và đưa hai tay lên đầu ý như đầu hàng vậy. Quả như họ nghĩ, khi họ làm vậy, quỷ binh, linh thú hay như quân phản động không hề động tới họ mà chỉ đi trấn áp những kẻ khác còn đang cố tình chống đối lại. Uy cùng với đồng đội mặc dù đã cố sức chống trả, nhưng giờ chỉ còn lại Uy bị bao vây bởi bốn tên quỷ binh cầm nỏ liên thanh. Nhận thấy rằng súng của mình không thể làm gì được chúng, Uy nảy ra kế, chú ta buông xúng và quỳ xuống đưa hai tay lên đầu, có lẽ chú ta nghĩ rằng “sống ngày hôm nay, để ngày mai tiếp tục chiến đấu”.[/size]

[size=5]Quay trở lại sân khấu chính, những người còn sống sót đều đã đầu hàng, họ ngồi xuống im lặng trong sợ hãi và đưa hai tay run rẩy lên đầu. Chỉ còn mình Minh và Phương là đứng chống trả quyết liệt. Minh do có khẩu súng đặc biệt do cấp trên giao phó, nên cậu hạ gục được một số linh thú, còn âm binh chỉ có thể khiến chúng bị thương mà thôi. Từ đằng xa, một tên quỷ binh sát thủ cầm cây cung dài ngắm về phía Phương, thê rồi hắn bắn một mũi tên ngay chính họng Phương. Chỉ thấy Phương đổ gục người xuống đất, thấy vậy, Minh vội quỳ xuống bên cạnh lay Phương và gọi trong nước mắt:[/size]

[size=5]- Phương! Cậu có làm sao không?! Phương …[/size]

[size=5]Thừa lúc Minh không để ý, những tên quỷ binh khác từ từ tạo thành một vòng tròn bao vây và cùng nhau tiến lại phía Minh. Phương nằm đó im lìm không nhúc nhích, quá đau lòng khi thấy đồng nghiệp mình phải bỏ mạng, Minh điên tiết buông Phương ra, cậu ta đứng lên bắn thêm mấy phát nữa, nhưng súng của Minh đã hết đạn. Ngay tức thì một tên quỷ binh tiến nhanh lại, hắn cầm cán nỏ nện mạnh vào mặt Minh khiến cậu ta bất tỉnh ngã gục người xuống đât. Linh nhìn thấy cảnh đó từ trên cao thì cô cảm thấy rối bời trong lòng, “không lẽ việc mình đang làm là sai?”, Linh thầm nghĩ. Tú thấy mọi việc đã êm ả, Hắn tung người nhẩy từ trên lầu xuống thẳng sân khấu. Lâm thấy Tú đã có mặt, bền lùi lại về phía sau. Lúc này thì cả Dương, Sơn, Nhân, Chiến, Mỹ, My, Linh Linh cùng có mặt và tiến lên sân khấu đứng sau Tú. Trền bầu trời mây đen kéo đến tối sầm lại, cứ như thể Thiên Phụ đang che đi không muốn nhìn thấy cảnh con rồng cháu tiên chịu khổ đau vậy. Tú tiến lên phía trước mấy bước, hắn lấy giọng rồi nói:[/size]

[size=5]- Xin chào tất cả các bạn, hay nói đúng hơn, xin chào con rồng cháu tiên.[/size]
[size=5]
Thật là kì lạ, tiếng nói của hắn vang vọng khắp nơi, đứng bất kì ở chỗ nào trên đất nước Việt Nam đều có thể nghe thấy hắn nói được. Lập tức toàn bộ con rồng cháu tiên kinh hãi, những ai đang quỳ tại Chung Giới Môn đều hướng mắt hết về phía khán đài nơi Tú đang đứng. Tú tiếp lời:[/size]


[size=5]- Chắc hẳn các bạn đang tự hỏi, tôi là ai? Điều đó không quan trọng, điều quan trọng bây giờ là tôi sẽ làm gì với các bạn. Và tôi tin rằng, binh lính của tôi lúc nào cũng ở trong trạng thái thèm khát máu và thịt lắm đó.[/size]

[size=5]Nghe hết câu này, tất thể ai ai cũng rùng mình sợ hãi. Chợt đâu đó ở bên dưới đường ngay cạnh khán đài, trong đám đông người dân đang quỳ gối kia có một đứa bé gái khóc toáng lên:[/size]

[size=5]- Mẹ ơi! Huhhuhuhu … con sợ lắm! huhuhuhu[/size]

[size=5]Người mẹ hết sức dỗ dành và cố tìm cách để làm cho đứa con mình im lặng. Tú nghe thấy tiếng khóc đó thì hắn yên lặng như thể bị làm phiền vậy. Nhân như hiểu ý, hắn tiến tới, tay rút khẩu súng lục bên hông ra, chỉ nghe tiếng súng nổ vang trời. Đứa bé gãi ngã gục xuống đất, máu chảy lênh láng. Người mẹ lúc này mới hét toáng lên, bà ta ôm lấy đứa con đã chết mà gào khóc nức nở. Thế rồi bà quay về phía Nhân chửi bới trong nước mắt:[/size]

[size=5]- Quân khốn nạn! đứa bé nó có tội tình gì ?! nó có tội tình gì mà chúng mày giết nó?! Chúng mày là đồ ác quỷ?! Ông trời sẽ…[/size]

[size=5]Chưa kịp nói hết câu, chỉ nghe thấy thấy một tiếng súng nữa vang lên, người mẹ ngã gục xuống nền đất lạnh, trong tay vẫn ôm chặt lấy đứa con của mình. Trước cảnh tượng đó, tất thẩy mọi người ai cũng run rẩy sợ hãi. Lúc này Tú mới nói tiếp:[/size]

[size=5]- Trước hết, tôi muốn nói rằng việc giết các bạn không phải là điều mà tôi muốn làm. Tôi sẽ cho các bạn, những con rồng cháu tiên có được một cơ hội sống. Tuy nhiên, tôi chỉ muốn các bạn nhận ra rằng…[/size]

[size=5]Thế rồi Tú chỉ tay lên trời, cái bầu trời mây đen tối kia mà nói:[/size]

[size=5]- Cái kẻ mà các bạn coi là thần thánh trên kia đã làm gì mà khiến cho các bạn hết lòng thờ phụng hắn như vậy? Ngay như bây giờ đây, thư hỏi ngay cái lúc mà các bạn chịu khổ đau hoạn nạn thế này thì hắn ở đâu? Hắn có làm gì để giúp các bạn chưa? Hay đơn thuần là hắn chỉ phủ lên đầu các bạn những đám mây đen kia mà thôi?[/size]

[size=5]Một tiếng sấm nổ vang trời, không một ai nói gì. Những hạt mưa lất phất rơi, thế rồi dần dần, một cơn mưa rào xối xả trút xuống mặt đất. Liệu đây có phải là những giọt nước mắt mà Thiên Phụ và Địa Mẫu khóc than cho con rồng cháu tiên hay không?/ hay chỉ đơn thuần là những giọt mưa vô chi vô giác. Tú lúc này mới mỉm cười, thế rồi hắn nói tiếp:[/size]

[size=5]- Thay vì thờ phụng một kẻ lạnh lùng vô cảm như thế, tại sao không thờ phụng một kẻ như tôi? Tôi hứa rằng sẽ đưa đất nước ta tới một thời đại mới. Các bạn sẽ không phải sợ bất kì một kẻ nào dòm ngó lãnh thổ cả, chúng ta sẽ cùng nhau đứng lên thâu tóm toàn bộ cái thế giới này. Các người thấy sao?[/size]

[size=5]Không một ai nói gì, tất cả đều yên lặng. Thế rồi Tú tiếp lời:[/size]

[size=5]- Tôi biết đây là một quyết định khó, nên tôi quyết định sẽ ban cho các bạn một ngày để suy nghĩ. Những ai muốn theo tôi thì hãy ở lại đây, còn không thì hãy chánh xa nơi đây càng xa càng tốt.[/size]

[size=5]Con rồng cháu tiên nghe xong thì nhìn nhau ngơ ngác, thế rồi mọi người lại nhìn hướng vế phía Tú. Tú mỉm cười nói:[/size]

[size=5]- Bắt đầu ngay từ bây giờ, binh linh đâu, hay để cho họ tự quyết định.[/size]

[size=5]Nói đến đây, lập tức quỷ binh và linh thú chui xuống đất biến mất. Còn lại những tên phản động thì hạ súng xuống và quát:[/size]

[size=5]- Còn chờ gì nữa?![/size]

[size=5]Chỉ đợi có thế, cả người dân và những chiến sĩ công an và bộ đội lập tức tháo chạy khỏi khu vực hồ Gươm. Mọi người nháo nhác tháo chạy, Tú thì đứng trên hắn vừa cười vừa nói:[/size]

[size=5]- Các bạn cứ suy nghĩ đi nhé, đúng 12 giờ trưa mai tôi sẽ bắt đầu kế hoạch của tôi cho các bạn.[/size]

[size=5]Quả đúng như Tú dự tính, một lượng lớn người dân đã chạy theo cầu Long Biên để qua Gia Lâm lánh nạn. Một số ít thì chui vào nhà mình khóa cửa và ngồi chờ đợi, họ chờ đợi cái gì? Phần còn lại thì dạt ra các vùng ngoại ô, thậm chí là bắt đầu chạy xuống miền Trung và miền Nam. Vậy những nhà chức trách họ đã làm gì? Họ tìm cách liên lạc ra bên ngoài, nhưng xem ra tất cả đều chỉ là vô vọng. Không một ai có thể giúp họ cả, xem ra con rồng cháu tiên sẽ phải tự cứu lấy bản thân mình lần này thôi. Ngoài việc chạy trốn xuống các vùng khác của đất nước, nhiều người còn dùng thuyền và máy bay riêng bay khỏi đất nước Việt Nam này, tuy nhiên cho dù họ có bay bay mãi, hay như bơi, bơi mãi, thì kiểu gì họ cũng quay về đất nước Việt Nam. Vậy tại sao con rồng cháu tiên không thể thoát khỏi xác con Kim Long này được? Câu trả lời thật đơn giản, con Kim Long này đã bị Lâm phong ấn và đưa vào thế giới hư vô, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Ngay cái lúc mà mọi thứ rung chuyển tựa như một trận động đất chính là lúc xác của Kim Long bị đưa vào thế giới hư vô.[/size]


[size=5]… Trên đường quốc lộ 1 hướng về thành phố Hà Nội, thuộc phạm vi Thường Tín …[/size]


[size=5]Một Loạt xe bọc thép, xe vận tại và chiến hạm bay thẳng tới thành phố Hà Nội. Nữ binh 1 báo cáo với chỉ huy 1:[/size]

[size=5]- Báo cáo chỉ huy, chỉ còn đúng 45 phút nữa là chúng ta sẽ tiếp cận địa phận thành phố Hà Nội.[/size]

[size=5]Viên Chỉ Huy 1 đáp:[/size]

[size=5]- Tốt lắm.[/size]

[size=5]Thế rồi ông này quay qua nam binh 1 hỏi:[/size]

[size=5]- Có liên lạc được với tổng cục cảnh vệ thành phố Hà Nội không?[/size]

[size=5]Nam binh 1 lắc đầu buồn bã nói:[/size]

[size=5]- Không thưa chỉ huy, nhưng tin báo cuối cùng cho thấy có vẻ như thành phố Hà Nội đã bị chiếm rồi ạ.[/size]

[size=5]Viên chỉ huy 1 này nghe nói thủ đô đã bị chiếm thì ông ta thở dài một hơi. Thế rồi Viên chỉ huy 1 này nói qua bộ đàm cho tất cả những xe thiết giáp, xe tải chở binh linh khác, thậm chí là cả máy bay và trực thăng. Tiếng người chỉ huy 1 nói qua máy bộ đàm thật buồn bã:[/size]

[size=5]- Tôi xin thông báo cho các đồng chí một tin, hiện giờ chúng ta chưa thể bắt liên lạc được với tổng cục cành vệ thành phố Hà Nội. Và rất có thể, thành phố Hà Nội đã rơi vào tay của bọn phản động.[/size]

[size=5]Nghe đến đây, toàn bộ những chiến sĩ bộ đội đã cảm thấy nhức nhối, trên khuôn mặt họ hiện lên rõ một nét buồn phiền. Chợt giọng viên chỉ huy 1 trong lọa bỗng trở nên mãnh liệt:[/size]

[size=5]- Nhưng chúng ta không được phép thất vọng. Chúng ta phải quyết tâm dành lại được thủ đô thân yêu. Chúng ta phải đánh, đánh để dành lại thủ đô! Đánh để chứng mình tinh thần yêu nước, chứng minh niềm tự hào dân tộc của chúng ta! Các đồng chĩ nghe rõ cả chứ?[/size]

[size=5]Lập tức toàn bộ những chiến sĩ bộ đội có mặt trên những phương tiện tiến về phía thủ đô Hà Nội hô lên:[/size]

[size=5]- Nghe rõ![/size]

[size=5]Và trong cái ý trí sôi sục đó, đoàn xe thiết giáp, xe vận tải, cùng với phi cơ và trực thăng như cố tiến nhanh hơn về thủ đô Hà Nội. Có lẽ họ mong ngóng cái giây phút dành lại thủ đô Hà Nội, hay cũng có thể họ muốn chứng tỏ cái tinh thần yêu nước và niềm tự hào của dân tộc mình một lần nữa. Nhưng điều gì đang đợi họ ở thủ đô Hà Nội? Liệu hó có thể lấy lại nó dễ dàng như vậy?[/size]
Chương 2: Chữ “Tình” Trong Lòng Mỗi Người.

[size=5]Đoàn xe thiết giáp, xe tải, trực thăng và phi cơ tiến gần đến thủ đô Hà Nội. Khi đoàn xe tiến tới địa phận Văn Điển, Lập tức viên chỉ huy 1 chiển khai đội hinh tác chiến, tất cả là một trăm chiến sĩ bộ đội chia ra làm bốn đội, mỗi đội bao gồm một xe thiết giáp với đại liên trên nóc. Đội 1 và 2 sẽ tiến thẳng vào từ đường Giải Phóng, thông xuốt tới đường Lê Duẩn tiến thẳng tới hồ Gươm, đội ba sẽ men theo đường Vành Đai 3, rẽ xuống đường Nguyễn Khai cùng bao bọc lấy Hồ Gươm, đội 4 thì đi ngược chiều lại trên đường Vành Đai 3, rẽ vào đường Nguyễn Trãi đi thẳng đường Tây Sơn, tới đường Tôn Đức Thắng và phong tỏa khu vực phường Điện Biên mai phục ở đó và đợi lệnh chi viện cho đội 1 và 2. Về Phần trực thăng và phi cơ, chỉ huy 1 ra lệnh cho đại đội này bay thẳng tới hồ Gươm, để do thám tình hình đồng thời bắn tất cả những kẻ phản động mặc quân phục đen. Sau khi đã thống nhất, các đội bắt đầu lên đường, viên chỉ huy 1 sẽ dẫn đầu đội 1 và 2.[/size]

[size=5]Cách nơi bố trí dàn trận không xa, trên cành cây cao là một con ma cú với hai cặp mắt đỏ ửng to tròn, nó chĩa hai cặp mắt đó nhìn thẳng về phía đại đội đang phân chia quân và bàn giao kế hoạch tác chiến. Tú với mấy tên cầm đầu của hắn đang đứng tại sân khấu nơi đài phùn nước, mưa đã ngừng những gió vẫn thổi mạnh và bầu trời thì đen ngòm. Hai mắt Tú sáng đỏ rực lên, thế rồi khi hai con mắt hắn trở lại bình thường, Tú quay qua nói với My, Mỹ, và Linh Linh: [/size]

[size=5]- Con rồng cháu tiên đã cử quân chi viện tới rồi. Chúng chia quân thành 5 đội, 2 đội tiến thẳng tới đây qua đường Lê Duẩn. Đội 3 thì vòng đánh từ hướng đường Nguyễn Khai, còn đội 4 sẽ đóng chiếm khu vực phường Điện Biên Phủ, và nằm phục ở đó chờ hiệu lệnh sẽ đồng loạt tấn công khu vực này. Ngoài ra còn có một đội trực thăng và phi cơ tiến thẳng tới đây dò la tình hình trước. Tôi muốn ba cô cùng với lực lượng của ta đị chặn đầu chúng, Mỹ lo chặn đầu đội 1 và 2, My chặn đầu đội 3, Linh Linh chặn đầu đội 4. Khi tôi lo liệu xong mấy cái trực thăng và phi cơ sẽ tới trợ giúp ba cô. [/size]

[size=5]Ba người tuân lệnh, sau đó họ lên xe và dùng thuật thần giao cách cảm gọi lực lượng phản động lên đường chia ra làm ba ngã. Ba người này đã lên dường, Tú quay qua nói với Nhân, Sơn, Dương và Chiến:[/size]

[size=5]- Các người đưa tên Minh kia về căn cứ bí mật, và cả vợ hắn nữa.[/size]

[size=5]Bốn tên này tuân lệnh lên đường. Giờ chỉ còn lại Tú và Lâm, Tú quay qua nói với Lâm:[/size]

[size=5]- Còn cậu thì ở lại đây với tôi, chúng ta sẽ đón đợi mấy chiếc phi cơ, trực thăng kia.[/size]

[size=5]Lâm gật đầu tuân lệnh. Phi cơ và trực thăng chả mấy chốc đã vượt qua đường Đại Cồ Việt, tiến thẳng tới hồ Gươm. Nhìn cảnh vật bên dưới, những người phi công không khỏi bàng hoàng, một cảnh tượng hỗn loại, người người nườm nượp chen lấn nhau chạy ra ngoại thành, cái không khí tưng bừng của đại lễ nghìn năm Thăng Long đã biến mất, thay vào đó người ta có cảm giác sợ hãi và hoảng loạn. Khi bay tới đường Trần Hưng Đạo, những viên phi công nhìn thấy con phố này bây giờ thì trống trơn không một bóng người, viên phi cộng 1 vội nhấc bộ đàm lên báo cáo:[/size]

[size=5]- Đây là chỉ huy không quân, chỉ huy 1 nghe rõ trả lời.[/size]

[size=5]Viên chỉ huy 1:[/size]

[size=5]- Đây là chỉ huy 1, báo cáo đi.[/size]

[size=5]Viên phi công 1 vừa nhìn xuống vừa nói:[/size]

[size=5]- Báo cáo chỉ huy, có vẻ như dân cư đã chạy hết khỏi khu vực quanh hồ Hoàn Kiếm, khống thấy dấu hiệu của bất kì một ai.[/size]

[size=5]Viên chỉ huy 1 nói:[/size]

[size=5]- Thế còn quân phản động thì sao?[/size]

[size=5]Viên phi công 1 đáp:[/size]

[size=5]- Cũng không thấy dấu hiệu của chúng đâu.[/size]

[size=5]Viên chỉ huy 1 nói:[/size]

[size=5]- Chắc chắn chúng đang mai phục đâu đó quanh hồ Gươm. Yêu cầu các đồng chí đề cao cảnh giác, hơn thế nữa cần phải thật thận trọng trong việc dùng hoả lực vì chắc chắn có nhiều người dân đang ẩn náu trong các tòa nhà.[/size]

[size=5]Viên phi công 1 nói: [/size]

[size=5]- Xin tuân lệnh.[/size]

[size=5]Tất cả là mười chiếc phi cơ và năm chiếc trực thăng cứ bay lượn tìm kiếm dấu vết của quân phản động. Khi cả đội bay ngang qua khu vực Tràng Tiền, một tên lính phản động nấp trong Tràng Tiền plaza, trên tay hắn cầm một khẩu súng chống khống. Đợi cho một chiếc trực thăng bay vào tấm ngắm, tên này dơ súng ngắm, thế rồi hắn bóp cò, chỉ thấy một đường khói dài hướng thẳng vào một chiếc trực thăng. Một Tiếng nổ vang trời, Chiếc trực thăng bốc cháy rừng rực rơi thẳng xuống một trong những tòa nhà nằm trên đường Hai Bà Trương, đoạn song song với đường Tràng Tiền. Lập tức một viên phí công khác báo cáo với viên phi công 1:[/size]

[size=5]- Báo cáo đội trưởng, chúng ta bị mai phục, một trực thăng đã bị hạ.[/size]

[size=5]Viên phi công 1 hỏi:[/size]

[size=5]- Có biết quân phản động ẩn nấp ở đâu không?[/size]

[size=5]Viên phi công kia đáp:[/size]

[size=5]- Theo đường khói tên lửa thì nó được phóng ra từ trong Tràng Tiền plaza. Xin đội trưởng cấp lệnh bắn trả.[/size]

[size=5]Viên phi công 1 nói:[/size]

[size=5]- Không được bắn trả! Trong những tòa nhà đó chắc chắn có rất nhiều người dân vô tội đang ẩn náu. Yêu cầu toàn lực lượng hướng thẳng tới giữa hồ Gươm để tránh việc bị mai phục.[/size]

[size=5]Tất cả bèn nghe lệnh hướng thẳng về phía hồ Gươm. Nhưng thật không may cho họ, một loạt tên lửa từ súng chống không được phóng ra từ khắp các khu nhà dân đã hạ gục thêm bốn chiếc trực thăng, và ba chiếc phi cơ nữa, khiến cho chúng rơi rụng xuống đường phố và nhà dân bốc cháy ầm âm. Bây giờ chỉ còn lại bẩy chiếc phi cơ bị cô lập trên đầu hồ Gươm. Nhìn Thấy mấy chiếc phi cơ, Tú quay qua Lâm nói:[/size]

[size=5]- Cho chúng thấy sức mạnh của linh ưng đi.[/size]

[size=5]Lâm mỉm cười, thế rồi hắn vận lực, hai tay Lâm bỗng nhiên bốc cháy rừng rực trong ngọn lửa đen tím. Thế rồi Lâm múa hai tay lên trời như thể đang tạo một cái gì đó. Chỉ Một lúc sau, trên trời suất hiện ba con chim to như những chiếc phi cơ, nhìn chúng có hình dáng như chim ưng nhưng to lớn gấp vạn lần, thêm vào đó toàn thân lông đen pha lẫn những vằn vện đỏ lao thẳng về phía 7 chiếc phi cơ.[/size]

[size=5]Viên phi cơ 1 đang dùng bộ đàm cố liên lạc với viên chỉ huy dưới mặt đất. thế rồi từ bộ đàm phát ra tiếng nói:[/size]

[size=5]- Đây là chỉ huy 1, báo cáo tình hình đi.[/size]

[size=5]Viên phi công 1 nói:[/size]

[size=5]- Chúng tôi đã bị mai phục, và bao vây. Yêu cầu chi viện gấp![/size]

[size=5]Viên chỉ huy 1:[/size]
[size=5]- Vị trí của cậu ở đâu.[/size]

[size=5]Viên phi công 1 đang định báo cáo thì chợt cậu ta nhìn về phía trước mặt, nơi mà có ba con vật to lớn mầu đen đang lao về phía mình. Viên phi công 1 đánh rơi cả bộ đàm, trố mắt nhìn, đó chẳng phải là những con chim ưng hay sao? Nhanh như cắt, ba con linh ưng khổng lồ lao ngang qua, chúng mổ thằng vào chỗ phòng điểu khiển giựt đứt đầu của ba viên phi công, khiến cho ba chiếc phi cơ lập tức rơi thẳng xuống hồ Gươm. Năm chiếc còn lại bây giờ quá hoảng loạn vội bay tứ tung và bán xối xả về phía ba con linh ưng khôgn lồ. Nhưng những viên đạn đó, những quả tên lửa đó dường như không có tác dụng gì tới linh ưng cả. Chỉ thấy ba con linh ưng lao tới, mổ đứt đầu phi công, thế rồi ba chiếc phi cơ nữa lại rơi thẳng xuống nhà dân và đường phố bốc cháy ngùn ngụt. Bây giờ chỉ còn lại có hai chiếc, viên phi công 1 để ý thấy có hai người đứng trên sân khấu một mình mà không ẩn nấp thì nghĩ chắc chắn đây là quân phản động. Thế rồi viên phi công 1 quay lại nhìn thấy cảnh ba con linh ưng đang dùng chân xé tan cái phi cơ kia trên không. Nghĩ mình đã lâm vào đường cùng rồi, viên phi công 1 vội lao thẳng máy bay về phía Tú và Lâm. Vừa lúc hai người bọn chúng quay lại, Lâm dùng tay vận lực, lập tức chiếc phi cơ như bị ai đó tóm chặt lấy, chiếc phi cơ cách Lâm và Tú có năm mươi mét. Viên phi công dù có nhấn ga bao nhiêu thì chiếc phi cơ vẫn đứng im, thế rồi động cơ chạy quá tải bốc cháy. Viên phi cơ 1 biết đã hết đường lui, cậu ta nhắm mắt lại như thể đón lấy cái chết, một lúc sau chiếc phi cơ cuối cùng nổ vang trời. [/size]

[size=5]Viên chỉ huy 1 cùng với hai đội lính đã tới được đường Lê Duẩn, ông ta cố liên lạc với viên phi công 1 nhưng xem ra vô vọng, có lẽ họ đã chết rồi. Đi ngược lại dòng người đang chạy trốn ra khỏi thành phố Hà Nội thật khó mà tiến nhanh được. Đội 1 và 2 đi tới đoạn Lê Duẩn cắt với Lý Thường Kiệt thì con đường trống vắng hẳn. Viên chỉ huy 1 liên lạc qua máy bộ đàm với đội 4 thì nhận được tin họ đã tiếp cận khu vực Điện Biên Phủ và đang nằm đợi lệnh tấn công vào hồ Gươm. Viên chỉ huy liên lạc qua đội 3 thì nhận được giọng nói thở gấp:[/size]

[size=5]- Cấp báo … chúng tôi … chúng tôi bị phục kích…[/size]

[size=5]Viên chỉ huy 1 nói giọng gấp gáp:[/size]

[size=5]- Tình hình của các đồng chí thế nào …[/size]

[size=5]Bên kia bộ đàm:[/size]

[size=5]- Xe thiết giáp … xe thiết giáp đã bị phá … [/size]

[size=5]Viên chỉ huy 1:[/size]

[size=5]- Làm sao mà bị phá? Không lẽ chúng dùng xe tăng?[/size]

[size=5]Bên kia bộ đàm:[/size]

[size=5]- Không thưa chỉ huy … một … một con tê giác đên húc đổ …[/size]

[size=5]Sau câu nói đó là tiếng rè rè, viên chỉ huy 1 hét vào trong bộ đàm:[/size]

[size=5]- A lô! A lô! Đội 3 nghe rõ trả lời![/size]

[size=5]Không hồi âm, viên chỉ huy 1 nhìn qua những người lính xung quanh ông. Qua nét mặt của ông, mọi người hiểu rằng đội 3 đã bị tiêu diệt. Chợt đất dưới chân rung lên từng hồi, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thế rồi từ đầu bên kia của con đường Lý Thường Kiệt lao tới một con vật to đùng, còn vật này có mầu đen xì, toàn thân là những vằn vện đỏ rực tựa như lửa, và trên đầu nó là ba cái sừng ngắn nhưng vô cùng sắc bén, con vật có hình hài như một con tê giác khổng lồ, đó chính là linh giác. Lập tức viên chỉ huy 1 ra lệnh tập chung tất cả hỏa lực vào con linh giác kia, nhưng coi bộ không có hiệu quả. Linh giác lao thẳng về phía xe thiết giáp, mấy chiến sĩ bộ đội ra sức bắn, nhưung con linh giác vẫn không dừng lại, họ buộc phải tạt qua hai bên đường, chánh khỏi hướng đi của con linh giác, giờ chỉ còn con mỗi xe thiết giáp đứng đó nã liên thanh vô con linh giác đang lao tới ngày càng gần. Con linh giác lao tới, dường như nó dùng toàn bộ sức lực húc thẳng chiếc xe thiết giáp lao vào một tòa nhà gần đó trước sự kinh hãi của toàn bộ các chiến sĩ bộ đội. Chiếc xe thiết giáp thứ hai thấy bắn đạn vào con linh giác này không có kết quả, đồng chí bắn đại liên bèn hét lớn:[/size]

[size=5]- Chỉ huy mau mau cùng mọi người rút khỏi đây đi! chúng tôi sẽ chặn đầu con quái thú này.[/size]

[size=5]Tất cả các chiến sĩ khác đều nhìn về phía viên chỉ huy, viên chỉ huy hét lên:[/size]

[size=5]- Không được, chúng ta cùng sống cùng chết! [/size]

[size=5]Chiến sĩ điều khiển địa liên quát lớn:[/size]

[size=5]- Bố nghe con nói đi, chiến đấu còn dài! Hôm nay phải sống, để mai còn chiến đấu! mau cùng mọi người rút khỏi đây.[/size]

[size=5]Chưa kịp đợi viên chỉ huy đáp lời, chiến sĩ kia chui lại vào trong xe thiết giáp, cùng đồng đội nhấn ga, lao thẳng vào con lin giác như cố ý đẩy nó vào trong một nhà dân. Viên chỉ huy đứng đó nhìn, thì một nữ bộ đội chạy lại nói:[/size]

[size=5]- Chỉ huy, mong chỉ huy hiểu cho và bảo toàn lực lượng, chúng ta cần rút lui tạm thời và đợi quân chi viện từ miền Trung tới.[/size]

[size=5]Viên chị huy trên mắt rưng rưng lệ, thế rồi ông ta ra lệnh rút quân. Mọi người chạy lại đường Giải Phóng, hòa vào dòng người. Viên chỉ huy ra lệnh cho nam bộ đội liên lạc với đội 4 kêu họ rút lui. Nam bộ đội nhấc bộ đàm ra liên lạc, nhưng tuyệt đối không một câu trả lời. [/size]


[size=5]… Tại Khu vực Điện Biên Phủ …[/size]


[size=5]Ngay khi đội 4 vừa vào vị trí phục kích đợi lệnh, họ đã bị tấn công bất ngờ. Linh Linh điều khiển toàn bộ quỷ binh, nên việc đội 4 bị tiêu diệt dễ như trở bàn tay. Linh Linh tiến tới một phía nữ chiến sĩ còn đang thoi thóp với mũi tên găm trên ngực. Linh Linh bước tới nhìn nữ chiến sĩ với khuôn mặt lạnh lùng. Nữ chiến sĩ nói giọng thoi thóp:[/size]

[size=5]- Nước …Việt Nam … vinh quang…. muôn đời…[/size]

[size=5]Linh Linh rút khẩu súng bên hông ra bắn thẳng một viên đạn vào đầu nữ chiến sĩ này. Sau đó cô ta dùng thuật thần giao cách cảm báo cáo với Tú rằng đội 4 cứu viện đã bị tiêu diệt. Tú đứng cạnh Lâm mỉm cười thỏa mãn, thế rồi Lâm quay qua Tú nói:[/size]

[size=5]- Thưa anh, bây giờ còn lại đội 1 và 2 là đang tháo chạy cùng người dân, anh có muốn em ra lệnh cho Mỹ đi giết nốt bọn chúng không?[/size]

[size=5]Tú cười đáp:[/size]

[size=5]- Không cần thiết đâu, bảo cô ta thua quân. Tôi muốn những kẻ chứng kiến đó về tường thuật lại những gì chúng thấy cho cấp trên của bọn chúng nghe. Thêm vào đó …[/size]

[size=5]Tú quay hẳn mặt sang nhìn lâm với một nụ cười ghê rợn, hắn nói:[/size]

[size=5]Làm sao chúng có thể đánh thắng được ta khi trong lòng chúng còn quá nặng chữ “tình” cơ chứ?[/size]
[size=5]Quay trở lại chiếc xe thiết giáp đang cố đẩy con linh giác vô nhà dân. Chợt con linh giác đứng thẳng người, lập tức lực đẩy của chiếc xe thiết giáp bị ngưng lại. Thế rồi con linh giác dùng lực hất mạnh đầu khiến chiếc xe thiết giáp cuối cùng tung lên trời rồi rơi xuống đất vỡ nát. Con linh giáp đứng đó vẩy đầu, thế rồi nó chui xuống đất qua vòng xoáy mầu đen biến mất. [/size]

[size=5]Quả đúng như Tú tính toán, sau 15 tiếng tính từ lúc 12 giờ trưa ngày mùng 10 tháng 10 năm 2010. Đa phần những người dân chạy trốn khỏi Hà Nội đã đặt chân được tới thành phố Thanh Hóa, một lượng lớn thì mắc kẹt lại tại Gia Lâm, một số ít thì chạy tới những vùng sâu vùng xa bao quanh thành phố Hà Nội như Cao Bằng, Hà Giang, Lào Cai, Lạng Sơn, và Cẩm Phả. Số lượng người còn lại thì cố thủ trong nhà với hy vọng rằng lực lượng quân đội Việt Nam sẽ tới giải nguy cho họ, cứu họ thoát khỏi cảnh lầm than, thoát khỏi cảnh binh đao loạn lạc này. [/size]


[size=5]… Tại căn cứ bí mật, nơi Minh bị giam giữ …[/size]


[size=5]Minh bị trói chặt vào một cái ghế, trong một căn phòng nhỏ, bên trên cheo đúng một ngọn đèn vàng leo lắt. Trong phòng còn có Mười Họa, Lương, và Chiến. Một lúc sau Minh từ từ tỉnh giấc, cậu ta nhìn quanh và tự hỏi:[/size]

[size=5]- Đây … đây là đâu thế này …[/size]

[size=5]Thấy Minh đã tỉnh, Mười Họa lập tức ra hiệu cho bà Lương và Chiến cùng quỳ xuống nói:[/size]

[size=5]- Hạ thần xin được khấu kiến Hắc Đế. Hắc Đế vạn tuế, vạn vạn tuế.[/size]

[size=5]Minh ngơ ngác nhìn ba người đang quỳ lạy mình nói:[/size]

[size=5]- Cái … cái gì cơ?[/size]


[size=5]… Tại một khu căn cứ quân sự thuộc địa phận Quảng Trị …[/size]


[size=5]Trong phòng họp, ai ai cũng mang một tâm trạng buồn bã khi mà đất nước lại một lần nữa rôi vào bối cảnh lâm nguy và có có khả năng sẽ bị chia cắt một lần nữa. Viên chỉ huy trưởng lúc này mới đứng lên nói:[/size]

[size=5]- Như các đồng chí đã biết, theo như tin tình báo, chúng ta thực sự đã mất kiểm soát khu vực thành phố Hà Nội. Thêm vào đó, một lượng lớn người dân chạy trốn khỏi thủ đô đang ùn tắc tại thành phố Thanh Hóa.[/size]

[size=5]Nói đến đây, viên chỉ huy trưởng chỉ tay về phía một nữ đồng chí và nói:[/size]

[size=5]- Tôi muốn đồng chí bằng mọi cách huy đồng xe cộ, và phương tiện vận chuyển đưa người dân di tản ra khỏi thành phố Thanh Hóa càng sớm càng tốt, đưa họ ra xa khỏi khu vực ngoại thành Hà Nội, vì rất có thể thủ đô của ta sẽ trở thành một chiến trường đẫm máu, khốc liệt.[/size]

[size=5]Nữ chiến sĩ nói lớn:[/size]

[size=5]- Xin chỉ huy cứ yên tâm, tôi sẽ lo liệu đâu vào đó.[/size]

[size=5]Viên chỉ hủy trưởng nói tiếp:[/size]

[size=5]- Ngoài ra, còn có một điều đáng lo ngại nữa mà như các đồng chí đã biết, đó là chúng ta không thể nào liên lạc với bên ngoài được. Cho nên tôi thấy rằng, lần này chúng ta sẽ phải lo liệu mọi việc dựa vào sức lực bản thân mình mà thôi.[/size]

[size=5]Nói xong câu đó, viên chỉ huy trưởng thở dài, khiến cho không khí của buổi họp càng thêm phần nặng nề. Chợt viên chỉ huy trưởng đổi giọng, ông nói tiếp:[/size]

[size=5]- Nhưng giờ khôgn phải là lúc để sợ hãi và nản chí. Bước tiếp theo sau khi đã đa đưa người dân ra khỏi thành phố Thanh Hóa, đó là dồn toàn bộ quân lực mà ta đang có tại Quảng Trị kết hợp với binh đoàn đặt tại thành phố Vinh , cùng tiến tới thành phố Thanh Hóa lập nên một rào chắn để ngăn bước bọn phản động. Các đồng chí nên nhớ rằng còn rất nhiều người dân vô tội đang mắc kẹt tại thành phố Hà Nội, cho nên trong lúc đợi viện binh từ Huế, Đà Nẵng, Quảng Ngãi, Qui Nhơn lên tiếp ứng. Chúng ta cần phải đàm phán với quân phản động và tìm cách đưa những người dân còn mắc kẹt lại ra khỏi vùng chiến sự. [/size]

[size=5]Tiếp theo đó, viên chỉ huy trưởng lần lượt ra lệnh cho từng người trong phòng họp với những công việc riêng. Sau khi buổi họp kết thúc, mọi người tức tốc lên đường đi làm nhiệm vụ, và một trong những điều cần phải làm càng sớm càng tốt đó là đưa người dần chánh xa vùng chiến sự càng nhanh càng tốt để chánh thương vong cho những người vô tội. [/size]


[size=5]… Trên thiên đình …[/size]


[size=5]Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ đang bẩm báo với Thiên Phụ về tình hình bên dưới hạ giới. Sau khi nghe xong, Thiên Phụ hỏi:[/size]

[size=5]- Thế Kim Sơn Lân chuẩn bị đến đâu rồi?[/size]

[size=5]Thuận Phong Nhĩ đáp:[/size]

[size=5]- Muôn tâu Ngọc Hoàng Đại Đế, Kim Sơn Lân đã chuẩn bị đâu vào đó rồi ạ.[/size]

[size=5]Thiên Phụ gất đầu tỏ vẻ hài lòng, thế rồi ông ta hỏi tiếp:[/size]

[size=5]- Kim Quy lão thế nào rồi?[/size]

[size=5]Thiên Lý Nhãn đáp:[/size]

[size=5]- Bẩm Ngọc Hoàng Đại Đế, ông ta vẫn ổn ạ.[/size]

[size=5]Thiên Phụ gật đầu, thế rồi ông ta nói:[/size]

[size=5]- Hãy nhắc nhở thần thánh ở dưới rằng họ chỉ được phép giúp con rồng cháu tiên khi có lệnh của trẫm, cấm tuyệt đối chuyện trực tiếp tham gia giúp con rồng chau tiên. Trẫm muốn coi thử lần này, con rồng cháu tiên sẽ chống đỡ cái nghiệp chướng này ra sao.[/size]

[size=5]Đứng ngoài cửa là Thiện Tai thánh, khi nàng nghe thấy cha nuôi mình vẫn bình yên vô sự thì nàng nhẹ lòng lắm, ít ra là yên tâm trong lúc này. Thiện Tai thánh còn biết thêm một chi tiết nữa đó là Thiên Phụ chắc chắn đã có kế hoạch gián tiếp cứu giúp con rồng cháu tiên, và có lẽ, Thiện Tai thánh bắt đầu có niềm tin vào Thiên Phụ. Thuận Phong Nhĩ đứng ở trong đã lắng tai nghe được hơi thở của Thiện Tai thánh đang đứng nghe len chuyện ở bên ngoài, nhưng cậu ta không nói gì, vì nếu để Thiên Phụ biết được tội nghe lên thì hình phát sẽ nặng lắm. Hơn thế nữa, Thuận Phong Nhĩ thấu hiểu được tình cảm cha con mãnh liệt giữa Kim Quy lão và Thiện Tai thánh, cho dù Kim Quy lão chỉ là cha nuôi của nàng. Cũng có lẽ Thuận Phong Nhĩ cố ý để cho Thiện Tai thánh nghe được những tin này để giúp nàng ân tâm được phần nào, để nàng không làm những việc liều lĩnh như lần trước. [/size]

[size=5]Nếu quả thật đúng như lời Tú nói, thì con rồng cháu tiên sẽ không bao giờ chiến thắng được thế lực bóng tối khi mà trong lòng họ còn quá coi tọng chữ “tình”. Chữ “tình” ở đây nên được hiểu rằng nó có nghĩa là tình nghĩa, hay như tình thương giữa con người với con người. Lấy ví dụ, nếu viên phi công 1 không coi trọng tình nghĩa, không lo cho sự an nguy của người dân còn đang ẩn nấp trong những tòa nhà thuộc thành phố Hà Nội, thì liệu đội quân của anh ta có bị hạ gục nhanh chóng như thế không? Nói ví dụ như việc viên chỉ huy tại Quảng Trị luôn căn dặn những chiến sĩ bộ đội trong phòng họp rằng điều cần làm đầu tiên là bảo đảm an toàn cho người dân vô tội. Thêm vào đó, ông ta còn giao trọng trách cho một nữ bộ đội dùng phương tiện vận chuyển giúp người dân thoát khỏi thành phố Thanh Hóa, chánh xa khu vực Hà Nội. Nếu quả thật trong lòng viên chỉ huy này không coi trọng chữ “tình”, thì cần gì phải mất thời gian làm việc di tản dân chúng như thế? Tại sao không tập chung toàn bộ quân đánh một phạt, hất văng bọn phản động và lực lượng của Tú ra khỏi thủ đô Hà Nội? Nếu viên chỉ huy ở Quảng Trị là bạn, thì bạn sẽ làm gì? Liệu cái cán cân trong lòng bạn sẽ cân bên nào nặng hơn? Chữ “tình” hay là sự chiến thắng bằng mọi giá?[/size]

 

Chương 3: N[size=5]ữ Ch[size=5]ỉ Huy[/size][/size]

 

[size=5]Kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ trưa ngày 11 tháng 10 năm 2012, tức là đã hết thời hạn 24 tiếng đồng hồ để con rồng cháu tiên đưa ra quyết định theo Tú hay chống lại hắn. Tú cùng với Lâm đứng tại sân khấu ở đài phùn nước gần Chung Giới Môn, hắn nói:[/size][size=5]

- Xin chào con rồng cháu tiên, như tôi đã nói, tôi cho các bạn 24 tiếng để quyết đinh và thời gian đã hết. Tính kể từ giât phút này, người nào còn ở lại Hà Nội, hay những vùng giáp ranh thủ đô, sẽ phải mãi mãi ở lại đậy, phục tùng tôi cho dù các bạn có muốn hay không. Thất đáng buồn khi các bạn đã không cùng với dòng người chạy xuống thành phố Thanh Hóa, vì ngay tại thời điểm này đây, quân đội đang tìm cách đưa toàn bộ người dân vô tội xuống miền Trung và Nam lánh nạn. 

Tiếng nói đó của hắn vang vòng khắp mọi miền lãnh thổ đất nước Việt Nam. Những người dân vô tội còn trụ lại thủ đô Hà Nội nghe xong câu đó thì họ có một cái cảm giác chán nản và buồn bã đến tột cùng, có lẽ đối với họ, cái cơ hội sống sót đã ngã về con số không. Cảnh tượng bây giờ ở các khu vực chính như: Hà Nội, Thái Nguyên, Bác Giang, Chí Linh, Hải Dương, Hưng Yên, Phủ Lý, Nam Định, Ninh Bình , Hòa Bình và một số vùng lân cận khác đều hoang tàn, trên đường không một bóng người, cả một miền Bắc bỗng chốc trở nên yên ả đến đáng sợ. Tú lại tiếp tục nói:

- Tuy nhiên, như tôi đã nói ngay từ đầu, tôi không muốn giết các bạn một chút nào cả. Cho nên, các bạn có thể quay trở lại với sinh hoạt bình thường, và luôn ghi nhớ rằng các bạn đã có một lãnh đạo mới.

Và rồi cứ như thế, Tú tiếp tục đứng tuyên truyền, hay nói đúng hơn là hắn reo rắc một thứ tư tưởng mới vào đầu những con rồng cháu tiên còn kẹt lại ợ phạm vi miền Bắc này. Tú biết rõ rằng sau cái vụ thảm họa đại lễ nghìn năm Thăng Long thì rất khó lòng để cho con rồng cháu tiên quay lại với cuộc sống bình thường, nhưng suy cho cùng, sớm hay muộn gì thì con người ta cũng phải tiếp tục sống mà thôi. Sau khi nói một tràng giang đại hải, Tú chốt cho một câu cuối cùng:

- Chỉ xin các bạn lưu ý cho một điều duy nhất, bất kể ai tìm cách chạy trốn ra khỏi miền Bắc này, thì hậu quả sẽ là chết. Đừng nghĩ rằng tôi ác, tôi đã cho các bạn 24 tiếng đồng hồ để suy nghĩ, và một khi thời hạn đã hết, các bạn chỉ còn có cách là phải chấp nhận mà thôi.

Chính cái câu nói cuối cùng của Tú này đã khiến cho toàn bộ người dân còn mắc kẹt lại tại miền Bắc trở nên tuyệt vọng, và họ đã bắt đầu lung lay tinh thần, có lẽ họ nghĩ rằng thà nghe lời Tú còn hơn là phải trả giá bằng chính mạng sống của bản thân mình. Sau khi đã thông báo xong, Tú dùng thuật thần giao cách cảm, hắn điều động quỷ binh và một số ít lực lượng phản động tới các điểm ngoại thành để bao bọc lấy toàn bộ miền Bắc, quân đội của hắn trải dài và dàn đều tại những điểm chính như: Tuyên Quang, Yên Bái, Bắc Kạn, Thái Nguyên, Bắc Giang, Đông Triều, Hải Dương, Hưng Yên, và một số khu vực khác. Số quỷ binh và lực lượng phản động còn lại hắn dồn tập chung tại các khu vực giáp ranh Thanh Hóa như Bỉm Sơn, Tam Điệp, Thành Minh, Nghĩa Phú, Ngĩa Hùng. Ngoài ta, hắn còn bố chí một số lượng quân lực đóng chốt tại các con đường chính dẫn tới thủ đô Hà Nội như: đoạn Quốc Lộ 15A cắt với đường mòn Hồ Chí Minh, đoạn Quốc Lộ 217 cắt với Quốc Lộ 45 thuộc địa phận Vĩnh Lộc, ngã ba đoạn Quốc Lộ 1A cắt với Quốc Lộ 217, và cuối cùng là đoạn Quốc Lộ 10 thuộc địa phận Thịnh Vượng. Đa phần số linh thú thì Tú để cho Lâm cai quản và trông coi nội thành thành phố Hà Nội. 

Tại Thanh Hóa, một loạt phương tiện quân sự đã được điều động đến để đưa những người tị nản lánh tạm xuống miền Trung và thậm chí là xuống hẳn khu vực miền Nam. Việc đưa những người này chánh xa vùng chiến sự cũng không gặp trở ngại mấy khi mà đa phần người dân lúc chạy trốn được đến Thanh Hóa đều tay không. Tuy nhiên, có một số trường hợp khiến cản trở công việc di dân đó là một lượng lớn hộ gia đình không đi cùng nhau, hay nói rõ hơn là có một số thành viền còn mắc kẹt lại tại khu vực thủ đô Hà Nội. Ngoài ra, lực lượng quân đội còn mở một trạm được gọi là “Nguyện Ước Di Dân”. Tại trạm này, người dân sẽ được phép bầy tỏ nguyện vọng muốn di tản tới vùng nào từ miền Trung đổ vào cho đến miền Nam. Bên cạnh đó, tại khắp các thành phố trải dài từ miền Trung đổ vào miền Nam, quân đội, lực lượng vũ trang, dân phòng, tình nguyện, hay ngay như cả những người dân thường cũng đã được kêu gọi, cùng chung tay góp sức chuẩn bị chỗ ở, lương thực cho một lượng lớn đồng bào từ miền Bắc di cư tới. Đó là về vấn đề di tản người dân ra khỏi vùng chiến sự. Còn về vấn đề quân sự, một lượng lớn quân binh đã được đưa tới thành phố Thanh Hóa từ Quảng Trị. Lược Lượng vũ trang này bao gồm lính đánh bộ, xe tăng, xe bọc thém, phản lực, trực thăng tới đóng quân tại các vùng bao quanh Thanh Hóa như: đoạn ngã ba đường mòn Hồ Chí Minh cắt với Quốc Lộ 47 thuộc địa phận Thọ Lâm, đoạn Quốc Lộ 45 thuộc thị trấn Vạn Hà, Và số lượng lớn quân lực thì tập chung ở đoạn Quốc Lộ 1A thuộc địa phận Ích Hạ và đoạn Quốc Lộ 10 thuộc địa phận Yên Thường. Tại các điểm nói trên, lực lượng quân đội đã bố trí rào thép gai, dung chiến lược phòng thủ, tạo nên những bức tường cản vững chắc nhằm ngăn bước tiến của bọn phản động đề phòng những trường hợp xấu nhất khi chúng quyết định đánh xuống cả khu vực miền Trung và miền Nam. 

Trong dòng người còn đang đứng xếp hàng tại trạm “Nguyện Ước Di Dân”, có một ông lão già hom hém cứ ngồi bệt xuống đất nước mắt đầm đìa, mặc cho mấy người họ hàng, ngay cả mấy anh bộ đội trẻ tới khuyên can, nhưng ông nhất quyết không chịu lên xe để vào miền Trung lánh nạn cùng với mấy người họ hàng. Ông lão ngồi đó, lấy tay cố quệt đi hai hàng nước mắt đang tuông rơi, đôi mắt đã nhòe đi vì lệ, ông nói giọng nghẹn ngào:

- Tôi không đi … tôi … sẽ không đi đâu hết … còn con tôi, với cháu tôi … chúng nó còn đang kẹt ở thủ đổ … tôi phải đợi chúng nó …

Hỏi ra thì mới biết sự tình, thì ra ông lão này có người con trai cả lên thành hố Hà Nội đi làm, rồi lấy vợ đẻ con ở đó. Còn ông lão thì sống ở quê để chăm lo ruộng vườn, với bàn thở tổ, vợ ông thì lại mất sớm. Ngay cái hôm định mệnh đó, ông lão được mấy người bà con cùng quê đưa đi lánh nạn chạy xuống Thánh Hóa này, nhưng khi đến nơi, ông bắt họ và ngay bản than ông đã đi tìm đứa con trai, con dâu, và đứa cháu nhưng không thấy đâu. Tin chắc chắn rằng con mình và gia đình nó còn mắc kẹt lại trong thành phố Hà Nội, ông lão ngồi xuống và quyết định không đi mặc cho họ hàng đã vào trạm lấy nguyện vọng là di cư xuống miền Trung vì có quen biết một số người ở đó. Một anh bộ đội trẻ quỳ xuống trước mặt ông lão và nói:

- Ông ơi, ông lên xe cùng mọi người đi ông. Cháu tin chắc chắn rằng con trai ông và gia đình anh ý sẽ an toàn mà thôi.

Ông lão vẫn khóc, ông lấy tay quệt qua loa hàng nước mắt mà nói:

- Sống sao được mà sống hả cậu … chúng nó … chúng nó ác lắm … cậu không nghe thấy chúng nó nói gì sao … chúng nó nói là … ai có ý bỏ trốn khỏi thành phố Hà Nội đều sẽ bị giết hết …

Anh bộ đội trẻ trên mặt có thoáng qua một chút buồn, anh ta nghe thấy chứ, nghe thấy rõ như in những gì Tú nói. Thế rồi anh bộ đội trẻ lại tìm cách động viên ông lão:

- Ông yên tâm, chúng cháu hứa sẽ đưa con trai và gia đình anh ý ra khỏi vùng chiến sự an toàn. Việc ông cần làm bây giờ là phải đi di tản cùng mọi người, ông cần phải giữ gìn sức khỏe để đợi ngày đoàn tụ nữa chứ ạ.

Ông lão nghe những lời đọng viên chân tình đó nhưng thế rồi ông vẫn khóc, ông nói thêm:

- Thế nhưng còn bà nhà tôi … ai sẽ thắp hương cho bà ý hàng ngày đây?.. ai sẽ chăm lo cho mồ mả bà ý chứ ?… 

Anh bộ đội trẻ tạm thời không biết trả lời sao, chỉ ngồi im lắng nghe ông lão nói tiếp:

- Cái thân già này đã trải qua thời kì bom đạn khói lửa rồi … cậu còn trẻ chưa hiểu được đâu … lần này chúng ta không phải là người đánh nhau với người … mà là quỷ … chúng ta đánh nhau với quỷ …

Thế rồi ông lão lại òa lên khóc, ông nói trong nước mắt:

- Người đời bao giờ mới sáng mắt ra được … cứ đánh nháu tranh giành quyền lực … rồi thì nạo phá thai … cướp của, giết người … đây chính là cái giá mà chúng ta phải trả … cái giá mà chúng ta phải trả cho sự mù đường lạc lối…

Phải mất một lúc, người nhà mới dìu ông lão đứng lên được, thế rồi họ đưa ông ra xe. Ông lão được dìu đi, ông vẫn khóc, vừa khóc ông vừa hát một bản nhạc buồn não lòng:

- Rưng rưng tôi chắp tay … nghe hồn khóc đến rớm máu … quê hương non nước tôi ai gây hận thù, tội tình … nhà Việt Nam yêu dấu ơi … bao giờ thanh bình … Thằng bé âm thầm … đi vào ngõ nhỏ, tuổi ấu thơ đã mang nhiều âu lo … ngày nó sốnngs kiếp lang thang … ngẩn ngơ như chim xa đàn. Mẹ nó qua đời khi còn tấm nhỏ… nhịp bước chân gầy trên đời quanh co… Cuộc sống đói rách bơ vơ, hỏi ai ai cho nương nhờ … chuỗi ngày tăm tối vô bờ. Đêm đêm nó ngủ … một manh chiếu rách co ro, một thân côi cút không nhà … 

Cái tiếng hát đó cứ đứt quãng, xen lẫn với tiếng nấc. Mọi người hướng mắt nhìn về phía ông lão, ai ai cũng rưng rưng lệ. Liệu cái bài hát mà ông lão đó đang hát, nó nói về cuộc đời trước đây của ông trong những năm kháng chiến khổ đâu, hay lời bài hát ám chỉ lịch sử rồi sẽ lập lại? Không lẽ khổ đâu rồi cũng sẽ bao chum lấy cái đất nước Việt Nam dấu yêu này?

Ngoài việc di tản dân chúng khỏi địa phận Thanh Hóa, việc cần làm thứ hai đó là tìm cách đàm phán với quân phản động để đưa những người dân vô tội còn mắc kẹt tại những vùng bị chiếm đóng tới được nơi an toàn. Mặc dù biết việc cần làm nhất bây giờ là tạo một lá chắn bao bọc lấy khắp Thanh Hóa, và đợi quân chi viện từ miền Trung và miền Nam đổ ra. Tuy nhiên, một viên chỉ huy trẻ đã không cầm được long mình khi chứng kiến cảnh tượng ông lão lúc nãy ngồi than khóc cho con trai ông ý, số phận gia đình của ông ý, hay như số phận của đất nước Việt Nam này. Nhưng suy cho cùng, chúng ta cũng không thể trách viên chỉ huy đó là chống lại quân lệnh mà làm theo cảm tình được, các bạn có biết tại sao không? Vì viên chỉ huy đó là một cô gái trẻ, học trường đại học quân đội tại miền Bắc, và là một trong những học viên suất sắc. Cô nữ chỉ huy trẻ này năm nay mới có hai mươi mốt tuổi, tên cô là ý là Trang. Có thể nhìn bên ngoài thì thấy nữ chỉ huy này cứng rắn bao nhiêu, thì bên trong lại là một tấm long nhân hậu và ấm áp bấy nhiêu. Trang dẫn một tiểu đội xuôi theo đường Quốc Lộ 10 đi về hướng cầu phao Đỏ Thắm. Quan sát được tình hình từ một con ma cú đậu trên một cành cây ngay gần cây cầu, Tú điều động ngay Nhân cùng một toán quỷ bịnh tới chặn ở đầu cầu. Hai phe mỗi bên đứng ở một bên cầu nhìn nhau, đối với Trang đây cũng là lần đầu tiên cô được tận mắt nhìn thấy quỷ binh, “quả đúng như lời ông cụ nói, chúng ta đang đối phó với quỷ chứ không phải là người”, Trang thầm nghĩ. Thế rồi Trang bắc loa, nói lớn về phía toán quân phản động bên kia bờ sông:

- Tôi muốn nói chuyện với chỉ huy của các người.

Lúc này, Nhân mới tiến lên phía trước, hắn mỉm cười vận lực nói lớn:

- Thật hiếm khi thấy được chỉ huy là một người phụ nữ, lại còn khá là trẻ trung, và còn không kém phần xinh đẹp nữa chứ.

Trang trước những lời trêu ghẹo đó thì mặt cô không đổi sắc, cô nói lớn vô trong loa:

- Nhà người là chỉ huy?

Nhân đáp trả:

- Đúng, ta là chỉ huy, cô em cần gì nào?

Trang tiếp lời:

- Tôi muốn thương lượng một vấn đề về người dân còn mắc kẹt lại tại địa phận Yên Phú. Biết rằng đây là xích mích giữa các anh với nhà cầm quyền đương thời, tôi thiết nghĩ, đôi bên không có lý do gì để hãm hại hãy như dữ người dân vô tội làm con tin cả…

Nhân nói chen ngang lời của Trang:

- Ý của cô là sao?

Trang nói dứt điểm:

- Tôi muốn đàm phán với các anh về việc thả toàn bộ người dân còn đang mắc kẹt tại địa phận Yên Phú ra.

Nhân nói lại giọng khiêu khích:

- Cô em đến để ra lệnh hay là đàm phán thế?

Trang nói tiếp:

- Như tôi đã nói, chúng tôi đến đây là để đàm phám thả người, yêu cầu của các anh là gì?

Nhân mỉm cười, một cái nụ cười man rợ, thế rồi hắn quay qua một tên quỷ binh đang cầm kiếm bên cạnh hất đầu. Chỉ thấy tên quỷ binh này cúi đầu tuân lệnh, thế rồi hắn chui xuống đất biến mất sau cái vòng xoáy đen. Chỉ năm phút sau, tên quỷ binh chui từ dưới đất lên thông qua một cái vòng xoáy đen mới to hơn, theo hắn còn có năm người nữa, một nam một nữ, hai đứa nhỏ và một người đàn ông già cả. Cả năm người này đều bị trói và bịt mắt. Tên quỷ binh này để họ đứng dàn thành hang ngang ngay trước cầu, sau đó bắt cả năm người quỳ xuống hướng mặt về phía lực lượng của Trang. Trang nhìn thấy cảnh tượng đó cô đã có hơi rung mình, trong đầu Trang bắt đầu xuất hiện cái ý nghĩ tồi tệ nhất. Thế rồi Trang bắc loa, cô cố che giấu đi cái giọng run run sợ hãi của mình:

- Yêu cầu của các anh là gì?

Nhân đi vòng quanh năm người bị trói đó, hắn nói:

- Hiện giờ tôi đang có tại đây là nguyên một gia đình sống tại địa phận Yên Phú. Một đôi vợ chồng trẻ, hai người con, một trai một gái còn đang học tiểu học, và cuối cùng là một người ông. Theo cô thì tôi nên yêu cầu cái gì để đáng giá mạng của năm người này?

Nghe Nhân nói đến đó, Trang lúc này mới thực sự rùng mình sợ hãi, “không lẽ hắn có chủ ý giết chết cả gia đình này?”, Trang đứng đó suy nghĩ. Thế rồi Nhân quay lại hất tay, lập tức năm tên quỷ binh cầm nỏ liên thanh tiến tới đứng áp sát đầu nỏ vào đầu năm người này. Trang thấy vậy vội vã nói trên loa:

- Các người yêu cầu gì cũng được, miễn các người đồng ý thả gia đình họ ra.

Nhân mỉm cười, thế rồi hắn lấy tay xoa cằm nói:

- Yêu cầu gì cũng được à …

Trong lúc đó, chỉ còn nghe thấy tiếng hai đứa bé khóc lóc thảm thiết vì sợ, người cha thì quay qua nói giọng nghẹn ngào có ý dỗ dành:

- Các con… các con đừng khóc nữa… chắc chắn… chắc chắn các chiến sĩ bộ đội sẽ giải cứu chúng ta mà.

Lúc này Nhân mới nói lớn:

- Yêu cầu của ta là …

Chưa nói dứt câu, Nhân ra hiệu, lập tức cả năm tên quỷ binh bóp cò, chỉ còn thấy năm người đang quỳ đó ngã lăn ra đất, máu chảy lênh láng, thấm đỏ một góc cầu. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Trang đánh rơi cả cái loa đang cầm trên tay, cô lấy hai tay che miệng mình lại, khuôn mặt kinh hãi, “Không thể nào … một gia đình … một gia đình năm người … ngay cả trẻ con cũng không tha …”. Hai dòng nước mắt của Trang tuôn rơi, thế rồi cô đưa môt bàn tay về phía gia đình đang nằm trên vũng máu kia, cô bắt đầu nấc lên từng tiếng. Nhân lúc này mới nói:

- … Không là gì cả, chung tôi không có yêu cầu gì cả.

Nói xong câu đó Nhân đứng cười sằng sặc, cái tiếng cười tàn ác đó như càng làm quặn đau thêm trái tim của Trang vậy. Còn đang trong cơn bàng hoàng kinh hãi, một đồng chí bộ đội giữ nhiệm vụ liên lạc với bộ chỉ huy cấp cao tại Thanh Hóa quay qua nói với Trang:

- Thưa cấp trên, bộ chỉ huy yêu cầu chúng ta quay về ngay ạ.

Có lẽ ngay lúc này đây, Trang không còn quan tâm gì đến nhiệm vụ hay như mệnh lệnh cả, trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh của cái gia đình xấu số kia. Chợt Trang hét lên trong nước mắt:

- Không!!!

Thế rồi cô lao thẳng về phía Nhân và quỷ binh đang đứng, lao thẳng về phía năm mạng con rồng cháu tiên đang nằm lạnh lẽo trên nền cây cầu kia. Như đoán được điều này, lập tức hai đồng chí bộ đội cấp dưới khác nhảy khỏi xe tải chạy vượt lên cố kéo Trang về. Nhân thấy vậy thì giật lấy nỏ liên thanh của một tên quỷ binh, hắn bắn xối xả về phía ba người. Nhưng cũng may cho Trang và đồng đội, đây là lần đầu tiên Nhân dung nỏ liên thanh nên hắn bắn trượt hết, trừ có một mũi tên cắm thẳng vào đùi Trang. Hai chiến sĩ bộ đội trẻ lôi Trang về xe, mặc cho cô khóc lóc, đưa tay như cố với lấy năm người đã chết kia. Trang gào lên trong nước mắt:

- Các người là đồ độc ác … đồ tàn nhẫn …

Cuối cùng hai chiến sĩ bộ đội cũng đưa được Trang lên xe tải, họ gỡ mũi tên và sơ cứu vết thương cho Trang, thế rồi cả ba chiếc xe tải quay đầu chạy thẳng về Thanh Hóa. Nhân cười khì rồi hắn giả lại nỏ liên thanh cho tên quỷ binh, cả hội cùng chui xuống đất qua vòng xoáy đen quay về Yên Phú, giờ đây chỉ còn lại năm cái xác người nằm lạnh lẽo trên cầu, tay họ bị trói, mắt bị bịt, máu chảy lênh láng trên cầu và bắt đầu nhỏ từng giọt xuống dưới dòng sông Lèn đang từ từ chảy. Ngồi trên xe tải quân sự hướng về địa phận Thanh Hóa, ai ai cũng yên lặng, có lẽ mọi người còn đang quá kinh hãi bởi những gì vừa xảy ra ngay trước mắt họ. Về phần Trang, cô ngồi đó, hai mắt đỏ hoe nhưng vẫn tuôn rơi hai dòng lệ. Vết thương của Trang có lẽ khá nghiêm trọng, vì mặc dù đã làm sơ cứu, nhưng máu vẫn chảy. Điều đáng nói ở đây là lúc rút tên ra Trang không hề la hét, hay như bày tỏ sự đau đớn, cô cứ lặng im như bây giờ, thỉnh thoảng sụt sịt vài tiếng. Có lẽ vết thương lớn nhất đối với Trang bây giờ là vết thương ở trong tim, cái vết thương mà không một vết thương da thịt nào có thể sánh bằng, cái vết thương được tạo nên bởi cái việc đứng nhìn nguyên một gia đình bị giết mà bản thân mình không làm gì được. Trong đầu Trang bắt đầu có những câu hỏi tự chất vấn bản thân mình, một trong những câu hỏi đó là cô bắt đầu suy nghĩ lại việc tại sao mình lại gia nhập quân đội. Nhiệm vụ của một chiến sĩ bộ đội là bảo vệ cuộc sống bình yên cho người dân và giữ vẹn toàn lãnh thổ. Nhưng mà tính đến cái ngày hôm nay, miền Bắc thất thủ, cô lại để cho một gia đình chết ngay trước mắt mà không cứu được họ. Thử hỏi với những việc như thế, thì bản thân Trang đã xứng đáng là một quân nhân chưa? Và rồi cô cứ thế nghĩ, cứ tự trách móc bản thân mình, Trang úp mặt vào lòng khóc, khóc những tiếng khóc nức nở, một tiếng khóc của một cô gái mới lớn mà lần đầu tiên được nếm mùi đời khổ đau và gian khó.

… Tại phòng họp thuộc Ủy Ban Nhân Dân thành phố Thanh Hóa …

Vị chỉ huy trưởng đang điều hành quân sự tại Thanh Hóa có tên là Hiếu, sau khi đã nghe cấp dưới của Trang chình bày về sự việc tại cầu phao Đỏ Thắm. Sau khi đã nghe báo cáo xong, bác Hiếu cho chiến sĩ bộ đội tạm lui, bác ta bước vào phòng họp nơi mà Trang đang ngồi đó lặng lẽ. Bác Hiếu còn lại gì Trang nữa, tiếng tăm của cô hầu như ai làm trong quân đội cũng biết, tuổi trẻ tài cao mà. Vốn là gia đình Trang ở trong Nam, cô được đề cử và gửi ra Hà Nội để đi học tại trường đại học quân sự. Khi mọi việc xảy ra, Trang cùng các bạn được lệnh bảo vệ người dân lui về Thanh Hóa. Tuy nhiên khi đã về đến Thanh Hóa, đa phần bạn học của Trang đều đệ đơn xin rút thẳng về hậu phương ở miền Trung và miền Nam, riêng chỉ có Trang và một số ít là tình nguyện ở lại. Bác Hiếu lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống cạnh Trang, bác để ý thấy Trang ngồi im, hai mắt đỏ hoe, mặt lạnh lung và vô cảm lắm. Bác Hiếu thở dài, rút trong túi ra một điếu thuốc, bác làm một hơi rồi lặng lẽ nói:

- Trang à … cháu phải hiểu rằng … chiến tranh khắc nghiệt … sống chết là chuyện thường tình …

Vừa nói, bác Hiếu vừa để ý thái độ của Trang, nhưng cô ta không có gì thay đổi cả. Bác Hiếu lại tiếp lời:

- Việc gia đình đó chết không phải là lỗi ở cháu. Cháu nghĩ kĩ đi, cho dù họ không chết ngày hôm nay, thì ngày mai, hay như sau này, dưới bàn tay tàn ác của quân phản động, họ cũng sẽ phải chết mà thôi…

Nghe đến đây, Trang quay qua nói giọng run rẩy:

- Nhưng thưa cấp trên, nếu như tôi không có mắt ở đó … nếu như tôi không đến đàm phán … thì họ đâu có phải chết thảm như vậy …

Bác Hiếu thở dài, bác ta dít thêm một hơi thuốc nữa, bác nhả khói từ từ và nói:

- Ở đây chỉ có bác và cháu, không cần phải xưng hô như thế đâu. Cháu à, việc cháu làm tuy biết là trái lại mệnh lệnh, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là do cháu quá lo lắng cho cho sự an nguy của những người dân vô tội mà thôi. Chỉ đáng buồn là quân phản động quá gian ác, bác có thể khẳng đinh là lỗi không phải do cháu. Cháu nên nghỉ ngơi đi, bác sẽ thu xếp cho cháu về hậu phương tại miền Nam nhanh nhất khi có thế, cháu còn trẻ, hãy về với gia đình.

Trang nghe đến đây, cô quay qua nhìn thẳng vào mặt bác Hiếu, hai mắt lại rơm rớm, cố nói giọng có hơi nghẹn ngào:

- Về miền Nam … về với gia đình … Về để làm gì ạ?

Bác Hiếu nghe những lời đó thì cũng chỉ biết im lặng. Thế rồi Trang bắt đầu khóc, hai dòng nước mắt cô lại tuôn rơi, cô nói:

- Cháu hỏi bác … cháu làm sao có thể về với gia đình … sao có thể quay đầu bỏ chạy cái hiện tại mà về sum họp với gia đình được chứ?! Còn những người ngoài kia, thử hỏi họ có về được với gia đình không?!

Bác Hiếu nói:

- Nhưng cháu bị trọng thương như thế này, nên cần có thời gian tĩnh dưỡng.

Trang lúc này đứng bật dậy, cô nói trong nước mắt:

- Cháu hỏi bác…! cháu hỏi bác … làm sao mà yên tâm tĩnh dưỡng khi còn bao nhiều người kẹt lại ở Hà Nội?! biết bao nhiêu đứa trẻ không cha mẹ, bao nhiều cha mẹ mất con?! Những người còn kẹt lại ở Hà Nội… ai sẽ bảo vệ họ?! ai lo cho họ bây giờ ?!

Thấy Trang có vẻ hơi quá khích, bác Hiếu phải đứng lên đặt hai tay lên vai Trang như thể cố chấn tĩnh cô ta lại. Nhưng Trang vẫn đứng đó, cô nói như hét lên:

- Bác có hiểu được cái cảm giác chứng kiên người dân vô tội chết ngay trước mắt mình là như thế nào không?! Bác có biết cái cảm giác chứng kiến nguyên một gia đình cả già lẫn trẻ chết trước mắt mình là như thế nào không?! Cháu nói thật, quân đội của ta quá yếu đuối! Thử hỏi chúng ta sẽ làm gì được?! Bảo vệ được cái gì khi chúng ta yếu đuối như vậy?!

Nghe đến việc Trang nói lực lượng quân đội quá yếu đuối, bác Hiếu như không cầm lòng được liền tát mạnh cho Trang một cái. Chính cái tát đó đã giúp cho Trang bình tĩnh lại, cô không khóc, không nói linh tinh nữa. Còn bác Hiếu, khi tát Trang xong thì ân hân lắm, bác tự trách bản thân mình. Thế rồi không biết từ lúc nào, trên khóe mắt của bác ta cũng đã tuôn rơi lệ. Bác Hiếu nói giọng nghẹn ngào:

- Quân đội ta không hề yếu … mà chỉ là vì … chúng ta không đành lòng đánh đổi lấy mạng sống của mấy vạn dân vô tội để chiến thắng một cách mù quáng mà thôi…

Trang nhìn bác Hiếu, một tay Trang bắt đầu gỡ bỏ quân hàm hai bên vai và đặt lên bàn, cô nói:

- Cháu xin lỗi bác … cháu không thể chịu đựng được nữa rồi … cháu …. Cháu xin phép được giải ngũ…

Thế rồi Trang lặng lẽ tiến ra khỏi phòng cùng với những tiếng nấc khe khẽ mà nghẹn ngào, chỉ còn bác Hiếu ở lại nhìn vào quân hàm của Trang để lại trên bàn, không lẽ chưa đánh mà lòng quân ta đã lung lay như thế này rồi sao?
[/size]
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)