Hình chỉ có tính chất minh họa.
Bà chủ vun vén cho tôi và Khánh rất nhiều. Một đứa con gái mới lớn còn nhiều ngây thơ như tôi thực sự cũng thích Khánh, vì anh đẹp trai, lại ga lăng. Rồi tôi trở thành người của Khánh, với hi vọng cuộc đời của mình sẽ đổi khác vì có bà chủ hết lòng ủng hộ, có người yêu lo cho từng điều nhỏ nhất. Đến chỗ ở của tôi cũng được chuyển đổi. Tôi không còn ở cùng những công nhân khác, bà chủ dành cho tôi một phòng trong chính ngôi nhà bà, để tiện “đi lại” với Khánh hơn.
Nhưng rồi một tháng sau, Khánh đến thăm tôi thưa dần. Tôi vẫn chăm chỉ làm việc và chờ đợi người yêu đến thăm, bởi bà chủ nói thời gian này anh rất bận. Càng chờ đợi càng khiến tôi thất vọng. Tôi tìm cách liên lạc với anh qua điện thoại nhưng thuê bao luôn “tạm thời khóa”. Tôi đã dâng hiến tất cả, và giờ có người dường như đang quất ngựa truy phong.
“Mày bỏ ra vài trăm mà được gái trinh, con Vi nó yêu mày thật lòng, liệu mà tính thế nào cho ổn…”. Cuộc nói chuyện của bà chủ có nhắc đến tên tôi làm tôi giật bắn mình. Và người đàn ông trong căn phòng kín ấy không ai khác ngoài Khánh. Tôi đã rơi vào một cuộc bán mua giữa bà cô hờ và thằng cháu đốn mạt. Tôi nhục nhã, ê chề, vì tôi nhẹ dạ, tôi tham lam.
Tôi không biết trách ai, không thể trách ai cả. Thân cô thế cô, chẳng thể làm lớn chuyện, tôi lẳng lặng ra đi. Có lẽ với những kẻ vô lương tâm kia, đó là một lẽ để ăn mừng, một điều may mắn!
Lang thang trên những con đường người người qua lại, tôi thấy mình lẻ loi, cô đơn cùng cực, và mất hết niềm tin. Một chiếc xe lao vào tôi cái “rầm” trong bóng chiều chạng vạng. Người ta đưa tôi vào viện cấp cứu. Tỉnh dậy, toàn thân tôi đau ê ẩm, còn người đàn ông đâm vào tôi đang ngồi đó, mắt nhìn chằm chằm như muốn nói điều gì.
Thời gian tôi nằm viện, người đàn ông vẫn qua lại thăm nom. Mọi thủ tục tại bệnh viện người đó đều lo liệu. Tôi như tìm lại được niềm tin vào con người vừa đánh mất.
Ngày tôi ra viện, người đàn ông đề nghị tôi về nhà anh sống cho tiện bề chăm sóc. Bởi cũng chưa biết sẽ đi đâu nên tôi nhận lời, như người chết đuối với được cọc. Ngôi nhà cấp 4 giản dị đã trở thành mái nhà ấm áp cho tôi trụ lại. Những tháng ngày tưởng như bình yên…
Nhưng rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra, “mạnh thường quân” của mình thực chất chỉ là tay nghiện. Anh ta muốn “đầu tư” tôi làm “gái”, nên đã cố để lo được cho tôi. Ngửa bài sòng phẳng, anh ta nửa như van vỉ, nửa như dọa nạt, yêu cầu tôi ra đứng đường trả “nợ”.
Thân xác tôi giờ tiều tụy vì phải “đi” khách, phải chiều cả anh ta. Tôi kiếm được ít nào anh ta hơ bằng sạch vào khói trắng. Khốn nạn hơn cả là chính tôi cũng dính vào thuốc kích dục, thuốc lắc sau những lần mệt mỏi quá sức mà vẫn phải “đi làm”, để rồi trở thành con nghiện bẩn thỉu không kém gì anh ta. Mỗi ngày tôi “tiếp đón” trên dưới 30 chục lượt khách nhưng tiền vẫn không đủ. Giờ tôi chỉ muốn tự tử, tôi muốn được giải thoát, nhưng ai sẽ giải thoát cho tôi? Tự chết đi có lẽ là con đường duy nhất.