[size=3]Không sở hữu thân hình lành lặn như bạn bè nhưng cô bạn nhỏ nhắn Trương Thị Thương (sinh năm 1989, thường trú tại xã Đại Hồng, Đại Lộc, Quảng Nam) lại may mắn có được đầu óc nhanh nhạy, thông minh…[/size]
[size=3]Nghị lực mạnh mẽ của cô bé "hạt tiêu"[/size]
[size=3]Thông tin cô bạn Trương Thị Thương được đặc cách vào thẳng trường ĐH Sư Phạm Đà Nẵng khiến không ít người ở xóm ven sông Thu Bồn ngạc nhiên. Cả vùng quê xưa nay yên tĩnh bỗng dưng trở nên ồn ào, xôm tụ. Từ ngày nhận được thông tin của ban giám hiệu ĐH Đà Nẵng, không chỉ gia đình Thương mà bà con hàng xóm như cũng hòa chung với niềm vui của gia đình.[/size]
[size=3]Thương sinh năm 1989, nay năm đã tròn 22 tuổi nhưng do ảnh hưởng di chứng chất độc da cam, cô bạn chỉ cao 70cm và nặng chưa đến 30kg. Mọi sinh hoạt phụ thuộc hoàn toàn vào bố, mẹ, người thân trong gia đình. Những năm cấp 1, khi kinh tế gia đình còn chật vật, việc học tập của Thương gián đoạn trong suốt ba năm liền. Sau này, khi mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo và có tiến triển, bố mẹ Thương mới có thể sắp xếp thay nhau đèo cô bạn ngày hai buổi đến trường. Hơn mười hai năm trời, thời gian đủ dài để khắc sâu vào tâm trí cô bạn những kỉ niệm, kí ức vui buồn.[/size]
Thương bên cúp lưu niệm của tỉnh đoàn Quảng Nam. |
[size=3]Cầm xấp giấy khen dày cộp của con, anh Trương Công Bảy hồ hởi: “Thương được cái học giỏi, chịu khó nên bạn bè thầy cô quý mến tạo điều kiện học tập. Đợt trước, giấy khen của nó cứ nói là treo đầy tường nhà nhưng do đợt lũ lớn năm vừa rồi, gia đình không cất giữ cẩn thận nên để trôi gần hết”. Bố của Thương - anh Bảy cũng là người đồng hành cùng con suốt ba năm cấp ba, vượt hơn bốn cây số đường bộ để ngày ngày đưa cô bạn đến trường.[/size]
[size=3]Chia sẻ về ước mơ của mình, Thương nhỏ nhẹ: "Mình đam mê vi tính và mong muốn có thể trở thành một lập trình viên tài giỏi để sau này có thể tự lo cho bản thân, phụ giúp ba mẹ nuôi các em ăn học”. Hỏi vui Thương thích nghe thể loại nhạc gì thì cô bạn cười tươi: “Mình thích nghe nhạc của ba, của mẹ. Những bài nhạc nhẹ, sâu lắng, ý nghĩa!”.[/size]
[size=3]Niềm vui cũ chưa đi, nỗi lo mới đã tới[/size]
[size=3]Niềm vui được đặc cách vào thẳng đại học đến chưa lâu, nỗi lo về điều kiện ăn ở học tập của Thương đã ập đến. Với vai trò lao động chính của gia đình, mẹ Thương ngoài việc đồng áng còn mở thêm quán giải khát tại nhà, ngày đắt khách thu nhập cao thì có đồng ra đồng vào gần một trăm nghìn. Thương đi lại không được, giờ đậu đại học xa nhà biết tìm ai lo cho cô bạn?[/size]
Mẹ Thương bên hàng chè “nuôi” cả nhà |
Bố của Thương vừa mừng vừa lo: “Vậy là mười hai năm đèn sách, con bé cũng vào được đại học rồi”. |