[justify][size=3]Suốt ba năm cấp ba, em gái ở cùng nhà với vợ chồng tôi. Vào khoảng tháng 10 năm ngoái, một hôm, con bé bỗng than phiền, rằng, chiếc quần “chíp” phơi bên ngoài đã không cánh mà bay. Những ngày ấy, trời gió to, nên tôi nhầm nghĩ là bị thổi bay, bèn lon ton đi mua cho em hai chiếc mới.[/size][/justify]
[justify][size=3]Vào kỳ nghỉ sau đó, em tôi lại kêu ca mất nội y. Khi ấy đang có vài đứa trẻ hàng xóm chơi tại phía hành lang, nên tôi nghĩ chúng giật xuống nghịch ngợm. Truy hỏi lũ trẻ chuyện này cũng không hợp tình hợp lý, nên tôi đành cho qua.[/size][/justify]
[justify][size=3]Ít lâu sau đó, đồ của em tôi lại mất tăm. Vào sáng sớm, khi đi học, con bé đã giặt giũ, phơi phóng bên ngoài, nhưng chiều về, tìm mờ mắt cũng không thấy. Điều kỳ quái là tất và áo ba lỗ vẫn còn nguyên.[/size][/justify]
[justify][size=3]
Từng ấy nhà thuê tại đây, người đông như kiến cỏ, làm sao truy rõ chuyện này. Để an tâm, tôi dặn dò em gái nên phơi nội y ngay phía cửa sổ nhà mình. Chỉ duy nhất một lần, tôi có hỏi qua chồng, nhưng bị anh mắng như té nước.[/size][/justify]
[justify][size=3]Ai ngờ đâu, vào một buổi trưa khoảng vài ngày trước đây, khi chồng tôi đang ngon giấc, tôi hối hả giục anh dậy để đi làm. Vô tình tôi trông thấy anh để lộ mảng quần lót có màu nude vừa lạ vừa quen. Hiếu kỳ, tôi bèn vạch ra xem thì ngớ người nhận ra là chiếc quần tôi mua cho em gái. Sôi máu, tôi thẳng tay tát chồng một cú trời giáng. Không dám phản ứng dữ dội, anh ta chỉ chửi tôi vài câu.[/size][/justify]
[justify][size=3]Tôi bắt chồng mình giải thích rõ chuyện này. Anh ta bỗng bịt chặt miệng vợ, tỏ ý không nên làm lộ vì em gái vẫn chưa ra khỏi nhà. Nói đoạn, chồng tôi vội vàng tới chỗ làm. Tôi hẹn phải làm rõ trắng đen mọi chuyện vào buổi tối. Cả chiều hôm ấy, lòng tôi rối như tơ vò, thậm chí còn nghĩ tới chuyện ly hôn sau khi anh ta thú nhận mọi việc. Loại đàn ông biến thái như vậy không biết còn làm những chuyện gì với em gái tôi?[/size][/justify]
[justify][size=3]Buổi tối, sau khi trở về, chồng tôi luôn miệng phủ nhận chuyện này, thậm chí còn giảo biện rằng, anh nhầm tưởng là quần của vợ nên mặc cho ấm. Thật là kẻ dối trá chuyên nghiệp. Quần áo của hai vợ chồng tôi đều để một nơi trong tủ, lẽ nào, tôi ăn vận đồ gì, anh ta cũng không biết? Tôi truy hỏi mãi, gã chồng vẫn chối quanh không nhận. Nổi cơn điên, tôi đòi ly dị. Lúc này, anh ta mới nói rõ chân tướng sự việc.[/size][/justify]
[justify][size=3]Chiếc quần đầu tiên mà chồng tôi chôm được khi nó rơi xuống tầng dưới. Biết rõ mười mươi là quần của em vợ, nên vào buổi trưa, lúc đi làm về, anh ta bèn nhặt vào rồi giấu biến. Vì rất thích ngửi mùi vị đặc trưng của quần áo sau khi giặt nên mới mặc trộm. Nói đoạn, chồng tôi thề thốt sẽ không tái diễn trò này rồi cầu xin tôi giữ kín mọi chuyện. Nếu mọi người biết chuyện thì anh ta chẳng còn mặt mũi nào đối diện với thiên hạ.[/size][/justify]
[justify][size=3]Nếu lỡ em tôi biết chuyện, con bé chắc không thể chuyên tâm học hành. Nghĩ tới em, tôi đành cắn răng chịu đựng, nuốt cả cục tức vào bụng. Tôi bắt anh ta viết giấy cam đoan rồi cảnh cáo, nếu còn tái phạm sẽ đường ai nấy đi.[/size][/justify]
[justify][size=3]Vào dịp Tết thanh minh vừa rồi, em gái tôi được nghỉ lễ. Tôi bèn hỏi dò nó: “Anh rể có làm chuyện gì không phải với em không?”. Con bé ngây thơ trả lời: “Anh ấy rất tốt”. Nghe vậy, tôi lại không dám hỏi gì thêm. Nhưng trong lòng tôi vẫn rất xáo trộn, chỉ mong con bé thi xong tốt nghiệp rồi chuyển tới trường mới, như vậy mới bớt rắm rối, phức tạp. Quả thực, kể từ sau khi phát hiện ra chuyện này, tôi không hề yên tâm về chồng mình.[/size][/justify]
[justify][size=3]Tôi lớn hơn con bé ba tuổi. Năm nay, tôi mới 21, còn chồng 24 tuổi. Chồng đi làm, tôi ở nhà lo cơm nước và chăm sóc em gái. Đời tôi không có duyên với chuyện học hành, nhưng em tôi lại rất ham học. Nó miệt mài đèn sách bấy lâu nay.[/size][/justify]
[justify][size=3]Vì sao chồng tôi lại trở nên kẻ biến thái tới vậy, tôi nghĩ mãi vẫn không thông. Liệu anh ta có động chân động tay làm hại con bé? Tôi không dám nghĩ tới điều ấy, càng không thể hỏi rõ mọi chuyện. Nếu có hỏi, chắc gì họ đã nói thực. Phải chăng, tôi đã quá đa nghi?[/size][/justify]
[justify][size=3]Lời bàn[/size][/justify]
[justify][size=3]Trong tình huống oái oăm này, bạn nên xử sự thật khéo léo, đừng để ảnh hưởng tới tâm lý của em gái mình, khiến cô bé phân tâm học hành. Trước hết, hãy giải quyết tốt mối quan hệ giữa hai vợ chồng bạn. Sau khi đã nói chuyện rõ ràng với chồng, bạn nên để ý, lưu tâm hơn tới hành vi của anh ta. Nếu chồng bạn chỉ nhất thời bột phát và không còn tái diễn chuyện này, bạn nên tha thứ và rộng lòng cho anh ấy. Một khi phát hiện chồng mình vẫn không từ bỏ được thói quen này, hãy đưa chồng tới khám tại các cơ sở y tế, đừng loại trừ khả năng anh ta đang mắc bệnh về tâm lý.[/size][/justify]
[justify][size=3]Thời gian tốt nghiệp của em gái bạn cũng sắp tới gần, cách tốt nhất là hãy để cô bé sống tự lập, tách ra ở riêng. Như vậy, mọi nỗi lo của bạn sẽ tiêu tan phần lớn. Trong thời gian nhạy cảm này, bạn hãy làm chủ mọi chuyện, đừng quá đa nghi, đừng quá nóng vội. Quan trọng nhất là có niềm tin vào những người thương yêu của mình.[/size][/justify]
[justify][size=3]
[/size][/justify]
[size=3] 3congratz3 Mọi người thấy hay hãy Like cho em.Em cám ơn 3congratz3 3congratz3[/size]