Con gái đi shopping, sau cả một buổi chiều lỉnh kỉnh đồ đạc cho mình thì nhìn thấy một cửa hàng quần áo trung niên treo biển giảm giá tới 50%…
Một thoáng nghĩ đến những chiếc áo đã cũ của bố, con gái tạt xe vào, chọn nhanh một chiếc áo cộc tay màu trầm và đơn giản, trong đầu còn nghĩ: "Giá rẻ cứ mua đại thôi, nếu bố có không thích, bỏ đi cũng chẳng tiếc".
Không ngoài "dự đoán" của con gái, vì chẳng mua áo cho bố bao giờ, nên chiếc áo vừa chật lại vừa… ngắn, màu sắc còn có vẻ không hợp lắm so với làn da ngăm của bố. Nhìn bố cứ xoay đi, xoay lại trước gương, kéo hết tay lại đến vai, buồn cười đến nỗi mẹ và nhóc em cứ khúc khích mãi. Ấy vậy mà bố cười rất tươi và bảo: "Không sao, chật thế này bố càng phải mặc nhiều, để nó nhanh… giãn ra cho vừa".
Con gái tưởng bố chỉ nói đùa, không ngờ bố làm thật. Chiếc áo được bố mặc liên tục, chỉ trừ những lúc bị ướt do… mẹ giặt. Trời Hà Nội mùa này đã chớm lạnh, con gái nhắc bố đừng mặc chiếc áo ấy ra đường buổi tối nữa, bố gạt tay: "Bố thấy nó rất ấm mà".
Có mấy bác hàng xóm sang nhà chơi, nghe bố khoe về "Chiếc áo mới con gái mua cho" vô cùng hào hứng, tự dưng con gái nghĩ đến biết bao lần mua quà tặng bạn bè, bao ngày suy nghĩ, cân nhắc, lượn lờ hết chỗ này đến chỗ khác để tìm được một món quà ưng ý cho cậu bạn mà con gái "để ý", nhưng chưa bao giờ con gái thấy ai vui vẻ và nâng niu như bố với chiếc áo con gái mua nhanh, mua vội này.
Tự dưng nghĩ lại, con gái mới nhớ ra rằng mình chưa bao giờ mua được món quà nào cho bố, mặc dù đi đâu, làm gì, bố cũng chưa bao giờ thiếu quà cho con. Con gái tự nhủ rằng, sẽ mua nhiều hơn những chiếc áo mới, đẹp hơn, vừa vặn hơn. Ấy vậy mà, mỗi lần biết con sắp đi mua sắm gì, bố lại dặn đi dặn lại: “Con cần gì thì mua thôi, đừng mua áo cho bố nữa nhé, tốn kém lắm con ạ”.[st]
p/s: những kẻ làm con thật vô tâm