[justify]
[/justify]
[justify]30 tuổi, tôi chưa từng đi quá giới hạn với một người đàn ông nào… vậy mà "lần đầu tiên" với chồng sắp cưới, tôi lại không có dấu vết nào để chứng minh sự trong trắng của mình.[/justify]
[justify]Chỉ còn một ngày nữa là đến đám cưới của chúng tôi, mọi việc cũng đã sẵn sàng cho cuộc về đích an toàn… nếu như không có sự việc đáng buồn này xảy ra. Khi làm việc đó, tôi chỉ nghĩ đơn gian rằng, tôi làm tất cả những điều ấy chỉ muốn hai đứa có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc nhưng thật không ngờ… Mai đã là ngày cưới của tôi rồi nhưng hiện tại, tôi không biết phải làm thế nào với cuộc hôn nhân này nữa? Tôi rất mong các bạn độc giả của hãy cho tôi những lời khuyên thật khách quan để tôi có thể tìm được lối thoát cho bản thân mình.[/justify]
[justify]Tôi và anh quen nhau cũng đã được một năm, thời gian đó không quá dài nhưng cũng không ngắn, nó đủ để tôi và anh đi đến quyết định hôn nhân. Trước khi quen anh, tôi cũng đã từng yêu một người và người đó đã mất cách đây 3 năm. Thời gian đầu, tôi đã rất đau khổ và hụt hẫng vì sự ra đi của bạn trai… nhưng nỗi đau đó dần dần cũng nguôi ngoai để tôi có thể đến bên người mới, là chồng sắp cưới của tôi bây giờ.[/justify]
[justify]Có thể nói anh, chồng sắp cưới của tôi là người rất độc đoán, gia trưởng nhưng có một điều tôi phải ghi nhận, đó là tình yêu và sự quan tâm của anh dành cho tôi. Chúng tôi cũng đã trải qua không ít lần cãi vã, xung đột rồi lại làm lành… và bây giờ là đám cưới sắp diễn ra. Trước khi yêu anh, tôi cũng nói rằng, tôi đã từng yêu một người, tình yêu đó rất trong sáng, lãng mạn và chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn cho phép (và sự thật là như vậy).[/justify]
[justify]Khi nói với anh điều đó, tôi nghĩ rằng, anh sẽ tin tưởng và yêu tôi hơn. Lúc đó hai chúng tôi cũng đã xác định chuyện cưới hỏi (cách đây hơn một tháng), hơn nữa, cả hai chúng tôi đều đã đến tuổi phải kết hôn (anh gần 40 tuổi, tôi cũng đã xấp xỉ 30) nên chúng tôi rất muốn có con sớm. Cũng vì suy nghĩ đó nên tôi đã đồng ý cho anh tất cả… nhưng oái oăm thay, sau lần ân ái đầu tiên đó, anh đã nghi ngờ tôi không còn trinh nguyên. Tôi cũng đã ra sức thanh minh cho sự trong trắng của mình nhưng anh vẫn một mực nghi ngờ và gạt phăng những lời giải thích đó.[/justify]
[justify]Tôi đã nói với anh rằng, “Trước khi đến với anh, em cũng đã yêu một người và cũng có quen biết nhiều người đàn ông khác… nhưng hầu hết em đều quen trên mạng rồi trao đổi số điện thoại nói chuyện, chứ chưa gặp gỡ nhau bao giờ vì em thấy họ không hợp với mình. Nhưng đến khi gặp anh, em đã dừng tất cả những mối quan hệ đó để toàn tâm toàn ý vun vén cho hạnh phúc này”. Tuy nhiên, thi thoảng cũng có vài người đàn ông gọi điện hỏi han xã giao tôi… nhưng vì tính đa nghi nên anh vẫn nghi ngờ tôi “lăng nhăng” với gã đàn ông khác bên ngoài.[/justify]
[justify][/justify]
Thế nhưng, mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó… để giờ đây, tôi tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Đó là trong dịp Tết này (cũng là ngày giỗ của người yêu cũ) nên tôi đã âm thầm gửi ít đồ thắp hương ra cho gia đình anh vì lúc đó tôi nghĩ rằng, trước khi lấy chồng mình nên làm như vậy để tạ từ người cũ, cũng như mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với tôi trong cuộc sống hôn nhân mới. Rồi sau đó, gia đình người cũ cũng gửi cho tôi ít đồ qua một gã thanh niên, là người bà con của gia đình họ.
Hôm sau, người thanh niên đó gọi điện cho tôi đến lấy đồ nhưng tôi nói với anh ta rằng, “Em đang bận, để khi nào rỗi em sẽ qua lấy” nhưng gã đó lại gắt gỏng với tôi, “Em tới mà lấy đồ đi, anh không muốn giữ lâu”. Cuối cùng tôi cũng sắp xếp thời gian qua nhà gã lấy đồ nhưng tôi gọi điện cho gã mãi mà gã không bốc máy. Cuối cùng tôi lại phải quay về một mình…
Tối hôm đó, người yêu tôi đến chơi thì gã ta gọi điện cho tôi hỏi, “Gọi điện cho anh có việc gì không?”. Vì đã bực mình từ chiều nên tôi gắt gỏng với anh ta, “Sao anh biết tôi gọi điện cho anh để lấy đồ mà anh lại không nghe máy? Để bây giờ anh lại còn hỏi tôi câu ngớ ngẩn như vậy?”. Khi nghe được cuộc gọi giữa tôi và gã ta, người yêu tôi bắt đầu nghi ngờ tôi giấu diếm anh điều gì đó… Và tôi cũng thú nhận rằng, “Đợt Tết em có gửi ít đồ thắp hương cho bạn cũ nên bây giờ, gia đình anh ấy gửi cho em một ít quà để cảm ơn nên gã thanh niên đó gọi em đến lấy đồ”. Khi biết được điều đó, anh đã nổi nóng và bắt đầu dùng những lời lẽ xúc phạm tôi, nào là “lăng nhăng trai gái”, nào là “lẳng lơ, vớ vẩn”…
Từ khi yêu anh, tôi đã một lòng một dạ với anh, tôi bỏ bê bạn bè, người thân để dành thời gian cho anh và gia đình anh. Tôi cố nán lại ở thành phố muộn hơn để cùng anh mua sắm Tết, giúp gia đình anh dọn dẹp, lau chùi nhà cửa đón Tết… Vậy mà không ngờ, anh lại nỡ nói với tôi những lời độc ác như vậy!
Trước đây, hai chúng tôi cũng đã dự định làm đám cưới là anh sẽ về quê tôi rước dâu, sau đó sẽ mời khách khứa hai họ để tổ chức ở nhà hàng. Nhưng sau bao nhiêu chuyện xảy ra, anh tự ý quyết định là sẽ không có chuyện rước dâu nữa mà chỉ tổ chức ở nhà hàng, sau đó ai sẽ về nhà nấy. Nghe lời tuyên bố của anh, tôi cay đắng khóc thương cho thân phận mình… và không biết rồi cuộc đời của mình sẽ đi đâu, về đâu…
Các bạn ạ! Khi viết những dòng chữ này, tôi đã nghĩ đến chuyện chạy trốn… Nhưng liệu tôi làm thế thì bố mẹ tôi đâu còn mặt mũi để nhìn bà con, làng xóm? Rồi bạn bè, đồng nghiệp, người thân sẽ nghĩ tôi như thế nào? Và cả tương lai của tôi nữa… liệu có ai dám chấp nhận một người phụ nữ đã từng qua một đời chồng như tôi?
Giờ tôi phải làm sao đây? Tiếp tục làm đám cưới để vui lòng cha mẹ, không xấu hổ với bạn bè… hay chạy trốn đến một nơi nào đó để tìm cho mình một cuộc sống mới? Tôi mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên để tôi quyết định đúng đắn cho cuộc của mình!
Tôi xin chân thành cảm ơn!