Bước ra khỏi căn phòng lớn nhất ngôi chùa duy nhất của thành phố, trên tay
cầm 2 bông hoa cúc màu trắng điểm chút hồng, nó gặp một vị sư. Đột nhiên vị sư đó quay sang hỏi nó:
- Sao con lấy chỉ có 2 bông cúc?
- Con đi với mẹ, 1 bông cho mẹ con và 1 bông cho con
- Nhưng hoa lộc người ta thường lấy số lẻ thôi con ạ. Hoặc là 1 hoặc là 3.
- Vậy ạ? Con không biết. Cám ơn thầy, con lấy thêm 1 bông được không ạ?
- Được chứ, lấy thêm cho đủ cả 3, có bố, mẹ, con cũng hay đấy.
- Không ạ. Con lấy cho 3 người mẹ. À không chỉ 2 thôi, gần 3 ạ!
Con bé khẽ mỉm cười đáp lại vị sư già rồi quay lại lấy thêm 1 bông hoa và chào vị sư ra về.
Đó là buổi chiều hôm nay, một buổi chiều bình thường như bao ngày khác nhưng lại đặc biệt hơn hẳn những buổi chiều khác bởi có tôi và những người mẹ. Cô bé trong câu truyện này có lẽ ai cũng đoán ra là tôi và 3 người mẹ, à không chỉ 2 thôi chứ, 2 người đó là 2 người có lẽ sẽ chẳng bao giờ đọc được những dòng tôi viết hôm nay…
Hôm nay không phải ngày của mẹ nhưng lại chỉ muốn viết về mẹ, viết cảm xúc thật lòng về 2 người mẹ mà con yêu thương, hai người mẹ đau khổ sống vì những đứa con, hai người mẹ như những người mẹ khác, nhưng với con lại tuyệt vời hơn tất cả.
Và cũng chẳng cần ngày hôm nay là ngày nào thì mẹ cũng vẫn là mẹ của con và ngày nào cũng là dành cho mẹ cả. Gần 18 năm vì con mà mẹ cười, mẹ khóc, mẹ âm thầm và chịu đựng. Dù cho con có thể có được 18 năm nữa để đền đáp lại tất cả những điều đó cũng không bao giờ là đủ cả.
“Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể
Con nuôi cha mẹ con kể từng ngày“
Người ta vẫn thường hay bảo thế, nhưng con sẽ không làm thế đâu mẹ ạ. Con biết rằng dù có kể, có đếm, có tính từng ngày, cũng chẳng bao giờ đủ lời, đủ câu, đủ ngòi bút để đền đáp lại những thứ đó. Chỉ biết cố gắng làm một người con đúng nghĩa để mẹ phải tự hào vì con của mẹ là đứa con ngoan như mẹ mong muốn“…
“Đừng để một ngày kia mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc.
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ”
* Bông cúc thứ nhất:
Là dành cho mẹ đó mẹ của con. Là dành cho người đã 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau và ban tặng cho con cuộc sống này. Đã có khi cuộc sống mệt mỏi, những tháng ngày không êm đẹp, gia đình tan rã… con lại khóc và ước giá như mẹ đừng sinh con ra đời, giá như mẹ đừng quen bố, có lẽ lúc này mẹ đang vui vầy bên ai đó cùng hạnh phúc của mình, con có tồn tại hay không cũng không quan trọng, chỉ cần không ai vì con mà đau khổ là được. Nhưng rồi con biết một điều, tất cả mọi thứ có lẽ đều đi theo cái mà người ta gọi là “số phận“
Con người có thể yêu người tốt hơn người mình yêu, có thể tìm người mang lại cho mình hạnh phúc hơn chồng mình, có thể chọn lấy cho mình người đàn ông xứng đáng nhất, nhưng người ta vẫn chẳng thể nào cản lại trái tim. Vì một chữ “yêu“, chấp nhận lấy một người không hoàn hảo, mà thật sự có ai gọi là hoàn hảo đâu nhỉ mẹ. Và thế là mẹ đã yêu bố, người đàn ông chỉ mang lại đau khổ cho mẹ, và rồi đã sinh ra con.
Con đã từng trách vì sao mẹ bỏ con đi từ khi con mới chỉ vừa 3 tuổi, cái tuổi ngây ngô còn chưa biết gì, để đến 10 năm sau gặp lại mẹ như một người hoàn toàn xa lạ. Nhưng rồi con cũng dần học được cách chấp nhận và thấu hiểu những nỗi khổ tâm của những người mẹ. Khi con thật sự yêu những đứa trẻ như cái cách mẹ đã yêu con, có lẽ là chẳng thể bằng được đâu, vì những đứa bé đó đâu phải con của con, chẳng thể nào so sánh với mẹ được. Nhưng con yêu chúng, và con hiểu được rằng tình yêu của mẹ dành cho con còn sâu đậm hơn thế nữa và dứt con ra đi là điều mẹ chẳng bao giờ muốn. Hoàn cảnh đưa đẩy và cuộc sống khiến con người phải làm điều mình không muốn làm. Con cũng hiểu và con cũng biết chấp nhận với nó bởi vì hai chữ „số phận“. Nếu mẹ không đi, có lẽ con sẽ chẳng thể quen được những người con đã quen. Nếu mẹ không đi, con cũng chẳng bao giờ có được thêm một người mẹ khác và những đứa em đáng yêu. Hay đơn giản nếu mẹ không đi, con sẽ chẳng là con ngày hôm nay. Con sẽ lớn lên trong cuộc sống khác, trưởng thành trong hoàn cảnh khác, thấu hiểu mọi thứ theo một cách khác…
Tất cả mọi thứ dường như đều được sắp xếp để con có thể học được cách sống và làm người trong hoàn cảnh đó. Và hơn hết cám ơn mẹ đã sinh ra con. Dù cho có là hạnh phúc hay khổ đau. Dù cho có là nước mắt hay nụ cười. Con cũng đã được sinh ra.
Con người ta đôi khi tham lam lắm. Luôn nói rằng mình không hạnh phúc và cứ mãi đi kiếm tìm rồi mang lại bất hạnh cho những người mà họ cho là họ yêu thương. Nhưng họ không biết rằng, hạnh phúc lớn nhất đơn giản chỉ là được sinh ra, sinh ra để học cách sống, cách yêu, học cách chấp nhận hạnh phúc và khổ đau; sinh ra để đi tìm cho mình hạnh phúc, hạnh phúc nhỏ nhoi mà họ không biết vẫn mãi ẩn sâu trong chính bản thân họ. Cám ơn mẹ đã sinh con ra đời để con cảm nhận được những điều quý giá đó…
Một buổi chiều không vội vã. một buổi chiều se se cái lạnh những ngày cuối đông. Lần đầu con nhìn mẹ muốn òa khóc. Những nếp nhăn đang dần in hằn theo năm tháng. Mái tóc đã ngả hai màu vẫn có thể dễ dàng nhận ra sau lớp thuốc nhuộm mẹ vẫn dùng.
Năm tháng trôi qua quá vô tình
Một đời người có mấy mươi năm.
Mấy chốc bình minh đã xế chiều.
Màu tóc bạc phai theo sương gió
Cũng là vì con cả mà thôi. Con vẫn là vô tâm quá phải không mẹ? Con đến bây giờ mới nhận thấy, nhận thấy rằng mỗi mùa xuân sang mẹ lại già thêm một tuổi, mỗi tháng trôi qua mặt mẹ lại hằn thêm nếp nhăn, mỗi giờ khắc nhanh chóng mẹ đang ngày một yếu đi.
Đôi khi muốn thốt lên, đôi khi muốn òa khóc lên, chẳng biết làm gì hơn ngoài im lặng và xót xa.
Cũng là hôm nay, nhìn mẹ xách túi đồ nặng mà chẳng thể làm gì giúp được, chỉ vì con không mang găng tay và đôi bàn tay đang tê cứng vì lạnh. Con vẫn là hư quá, chẳng thể giúp mẹ công việc nhỏ nhoi như thế…
Và cũng là hôm nay, lần đầu tiên con trả tiền hai cốc nước và một cái đĩa nhạc cho mẹ. Con vẫn còn đi học, chẳng làm ra nhiều nhặn gì đâu, luôn phải để mẹ trả cho con những khoản chi tiêu khi hai mẹ con cùng đi dạo phố. Nhưng hôm nay con đã trả cho mẹ rồi đấy. Không phải là con kể công đâu, nó nhỏ nhoi lắm chẳng đáng kể, chỉ vài đồng mà con kiếm được từ công việc làm thêm vặt vãnh. Nhưng con chỉ muốn mẹ biết là con cũng làm ra cái gì rồi đấy, con chẳng muốn cứ để mẹ lo cho con mãi đâu. Bây giờ chỉ là một chút thôi, nhưng rồi con sẽ cố gắng, con sẽ làm được, sau này con còn phải nuôi mẹ nữa mà. Một đời mẹ sống vì con, chỉ có tuổi già để nghỉ ngơi và cho con nuôi lại mẹ, mẹ đồng ý không?
Bông cúc thứ 2:
Hình ảnh: Tác giả bài viết (st)
Hình ảnh: Tác giả bài viết (st)
Máu trong người con chẳng phải từ mẹ mà ra, nhưng trái tim con đập, hạnh phúc con có, sức mạnh để đứng dậy trong cuộc sống… tất cả những thứ đó mẹ đã cho con.
Con đã từng là đứa con gái hư, nghịch ngợm và vô tâm khi còn nhỏ để mẹ cứ phải buồn và mắng con. Con đã rất giận và trách mẹ. Nhất là lần con bị phạt năm lớp 6. Hôm đó con giả vờ ngủ quên để không đến lớp học thêm thật sự vì con chưa làm bài tập về nhà. Có lẽ mẹ đã biết điều đó, mẹ không những không hỏi con có ốm hay không, à chỉ mắng con một trận té tát rồi bắt con quỳ gối ngay giữa phòng khách của nhà. Mà nhà của mình ấy, phòng khách là phòng đầu tiên khi bước vào nhà, và cái cửa phòng cũng chính là cửa nhà lúc nào cũng mở to đến nỗi hàng xóm nhà đối diện, một tiệm bán đồ ăn, họ có thể dễ dàng nhìn thấy là con đang bị phạt. Con vừa xấu hổ vừa tức vì sao mẹ lại muốn con bẽ mặt trước mọi người như thế chứ? Nhưng rồi con cũng hiểu, với một đứa lì lợm như con có lẽ chỉ có những cách như thế mới làm con chừa được.
Sáng nay thức dậy đánh rơi chiếc nhẫn, chiếc nhẫn mẹ đã mua cho con lúc con mới sang đây, chiếc nhẫn duy nhất con đeo hơn 4 năm mà chưa làm mất. Trước đây con vẫn là đứa rất đoảng và hay quên. Con dễ dàng đánh mất hay vô tình quên đi những món đồ quý giá mang theo bên mình. Nhưng chỉ khi xa rồi mới cảm nhận được nó quý giá đến mức nào và trân trọng nó…
Chiếc nhẫn rơi xuống thềm nhà bếp. Viên ngọc to nhất ở giữa mặt nhẫn rơi ra để lại là một lỗ nhỏ trống vắng. Con bật khóc như đứa trẻ con khi thấy con búp bê bị gãy tay. Con chợt nhớ tới mẹ, thương cho chiếc nhẫn. Một chiếc nhẫn chỉ có vài trăm nghìn. Một chiếc nhẫn mà đi cửa hiệu nào cũng dễ dàng mua được. Nhưng nó với con đáng giá biết bao. Bàn tay con trống vắng. Vẫn cái thói quen lấy bàn tay này vân vê xoay chiếc nhẫn đang nằm gọn trên ngón tay nhỏ bàn tay kia. Nhưng hôm nay lại không có có. Như thiếu đi một phần hồn quý giá của chính mình. Mẹ con bảo chọn trong hộp nữ trang một chiếc đẹp để đeo, hay là ra tiệm bán đồ trang sức xem có chiếc nào hạ giá rẻ rẻ mà mua. Con không muốn, chẳng thể tìm được chiếc thứ 2 như thế nữa. Con chạy ra tiệm nữ trang, không phải mua mà là để sửa lại chiếc nhẫn cũ, mặc dù ở cái xứ sở “ngược đời“ này, giá sửa một món đồ nào đó đôi khi còn đắt hơn cả giá mua một món đồ mới. Con vẫn chỉ muốn sửa lại nó mà thôi.
Nụ cười, nước mắt, niềm vui và đau khổ của con, 4 năm qua nó đều nhìn thấy. Cả khi tay con bị dao vô tình cứa vào, máu chảy rất nhiều, con đau lắm, nhưng vẫn chẳng muốn tháo nó ra. Băng bó xong lại đeo nó lên trên miếng băng gạc đó. Chật cứng và hơi đau. Vẫn cố chấp chẳng muốn tháo nó ra. Những giọt máu không biết đã chảy lên đó bao nhiêu lần. Máu khi con vô ý cắt trúng tay, máu khi con băng vết thương cho một ai đó, máu khi con cào cấu tấm nệm giường trong lòng phẫn nộ, máu khi con bấu vào tay một ai đó trong cơn tức giận, máu chảy mài viên ngọc càng sáng hơn dù cho nó đã cũ và mòn lắm rồi. Con vẫn chỉ yêu chiếc nhẫn đó mà thôi, yêu như nó chính là con, yêu hơn cả chiếc nhẫn sau này sẽ gắn kết cuộc đời con với một người đàn ông khác, cũng chẳng bao giờ sánh được với chiếc nhẫn của mẹ…
Ngày đó ngây thơ con nào biết
Món quà mẹ trao đánh rơi hoài
Bây giờ thức tỉnh con tiếc nuối
Níu giữ tình yêu mẹ tháng ngày
Đã lâu lắm rồi con không gọi cho mẹ. Ngay cả Tết cũng là phải giục mãi con mới nói chuyện với mẹ được vài câu. Con sợ mỗi lần gọi và nghe giọng mẹ, con lại không thể kìm nén được những dòng nước mắt tuôn rơi, con sợ rồi con sẽ lại lặng đi nghe tiếng đầu giây bên kia tút dài, và lại ngồi thì thầm một mình những điều con chẳng bao giờ nói, con sợ cái cảm giác lại lạc lõng cô đơn khi âm thanh bên kia vụt tắt, con sợ… vì con chẳng muốn nó trôi đi.
Nhớ lần mẹ gọi cho con cách đây vài tháng. Một buổi tối ở nhà một mình và bận rộn với đống bài vở. Con ngạc nhiên khi nhìn thấy một số điện thoại với đầu mã vùng Việt Nam. Lúc đó ở nhà đã là 2h sáng rồi, ai lại gọi cho con nhỉ? Không nén được xúc động khi nghe giọng mẹ thì thầm khi con bốc máy. Mẹ không ngủ được và chợt nhớ tới con muốn trò chuyện với con. Rồi mẹ nói rằng bố mẹ rất vui và cảm thấy tự hào về con khi nghe một ca khúc của con xuất hiện trên ti vi. Bố mẹ cũng đã khóc vì bài hát đó và đã rất ngạc nhiên khi thấy tên con xuất hiện. Con bồi hồi xúc động, nước mắt chỉ muốn trào ra. Con chẳng làm được gì cả, nhỏ nhoi lắm, chẳng đáng để mẹ tự hào đến vậy. Nhưng con cũng đã rất vui khi nghe mẹ nói câu đó. Con sẽ làm nhiều thật nhiều những điều có nghĩa hơn để một lúc nào đó con tự thấy xứng đáng với câu “mẹ rất tự hào về con“…
Bông cúc thứ 3:
Có lẽ bạn sẽ ngạc nhiên lắm khi tôi lại lấy 3 bông cúc cho 2 người mẹ. Và bông cúc thứ 3 là dành cho một người mà chẳng ai ngờ được chính là tôi.
Cô bé 17 tuổi, vẫn mơ về một gia đình hạnh phúc cùng những đứa trẻ. Tôi chưa là mẹ nhưng rồi sẽ là một người mẹ. Chẳng biết ngày đó bao giờ sẽ đến. Yêu lắm những tiếng cười trẻ thơ, những cái ngây ngô đến phát bực, những câu hỏi khiến người lớn bó tay vì chẳng thể nào tìm được câu trả lời thích đáng cho mỗi chuỗi „tại sao…?“ Ngây thơ, không lo lắng, tôi yêu những đứa trẻ là vậy………………….
“Nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ“
Rồi một ngày con sẽ lớn, sẽ có gia đình riêng của mình, sẽ bận rộn vì những đứa trẻ, có lẽ lúc đó con mới thấu hiểu được hết nỗi lòng của những người mẹ. Con sẽ cố gắng, cố gắng để làm một người mẹ tốt như con hằng hy vọng. Một ước mơ nhỏ nhoi, một hạnh phúc nhỏ nhoi thôi là được làm một người mẹ tốt.
Rồi con sẽ phải hằng tối mất ngủ vì tiếng khóc của đứa bé lúc mới sinh…
Nếu là một đứa con trai, con sẽ bắt thằng nhóc vào toilette nữ trong những nhà hàng khi nó muốn “giải tỏa nối buồn“. Đơn giản là vì nếu để cậu bé đi một mình vào toilette nam, cu cậu sẽ lại chạy ra với một cái quần ướt nhem và mếu máo kể lể là„cái bồn cao quá chẳng ai bế con lên cả“.
Con sẽ ngồi hàng giờ kể cho chúng nghe câu chuyện cổ tích có thật về tình mẫu tử của bà và mẹ chúng, về tình yêu của mẹ và ba chúng…
Khi bọn trẻ đi học và trốn học vì mải chơi hay lý do nào đó, con sẽ phải mất hàng giờ thuyết giảng cho đứa bé biết là trốn học không phải thói quen của một học sinh tốt (mặc dù bản thân mẹ nó rất trùm cái khoản này)…
Con sẽ mất thời gian lảm nhảm rằng “hồi xưa mẹ giỏi hơn con bây giờ đấy nhóc ạ“ và để rồi đứa bé sẽ lại kể cho bọn bạn nó nghe “mẹ tớ nói nhức cả đầu và bà chỉ toàn nói dối“…
Con sẽ đôi khi dọn dẹp và lục lọi căn phòng bừa bộn của đứa bé, để rồi tìm được ở một góc nào đó bức thư “tỏ tình“ với một bạn khác phái. Ôi, lúc đó con làm gì nhỉ? Mỉm cười nhớ tới lần đầu tiên mẹ phát hiện bức thư con viết cho bạn trai đầu tiên con thích. Mẹ đã gọi con ra và thuyết giảng một bài học rằng con còn quá nhỏ để viết những điều như thế, bởi lúc đó con mới học lớp 4 mà (con nít quỷ). Rồi con lại phì cười và diễn lại cái màn đó với đứa con của mình…
Khi những đứa trẻ lớn lên, con sẽ bảo với thằng con trai rằng “Đừng nên dễ dàng nói câu yêu với một cô gái khi con không thể mang lại gì cho cô ấy ngoài đau khổ“ và lại nói với con gái là “Hãy cứ tin những câu nói như thế nếu trái tim con mách bảo, dù rằng đến một lúc nó sẽ làm con đau“…
Khi chúng nó xích mích với vợ hay chồng của mình, gọi điện hỏi mẹ nó, con sẽ lại trả lời “Người ta vẫn yêu một người không hoàn hảo và chỉ khiến người ta đau khổ, hãy làm như bà con nếu con còn có thể hàn gắn tình yêu đó, còn không hãy buông tha cho nó đi”…
Và nhiều nhiều nhiều thứ con sẽ làm nữa để một ngày nào đó, con của con cũng sẽ ngồi viết những dòng như con hôm nay và nói chúng rất tự hào về mẹ chúng.
Nhìn lại 3 bông cúc mang về nhà, cô bé ngắt lấy một bông và bắt đầu xé nhỏ từng cánh của nó ra. Câu chuyện về bông cúc của lòng hiếu thảo nghe từ hồi còn bé vẫn sống trong ký ức cô bé. Bông cúc ngày nay đã có nhiều cánh hơn. Nhưng vẫn có thế xé nhỏ nó ra làm nhiều cánh nữa. Nếu mỗi cánh hoa có thể cho mẹ sống thêm 1 tuổi thì cô chỉ hy vọng bông cúc này cho những người mẹ của cô sống mãi đến trăm tuổi, ngàn tuổi để cô làm tròn bổn phận một người con…
Theo: nhimlongxanh.com